Người này họ Trịnh, vì là thọt chân, cái tên riêng trở nên xa xỉ, giống
như huân chương hoặc đồ trang sức, chỉ xuất hiện vào những lúc trang
trọng, bình thường ông giống như mèo chỉ vùi đầu vào túi hồ sơ, người ta gọi ông là Trịnh Thọt.
Trịnh Thọt!
Trinh Thọt!
Gọi thật to, chứng tỏ ông không coi chuyện mình thọt chân là quan trọng.
Cân nhắc thêm một bước, có hai lí do, thứ nhất là ông ta thọt rất đẹp,
ông đã từng vác súng, đã từng đánh trận một cách tượng trưng; thứ hai,
thật ra ông thọt không nặng, chân bên trái ngắn hơn chân bên phải vài
phân, thời trẻ chỉ độn đế giày cao hơn một chút là đã giải quyết được,
không còn đi tập tễnh, mãi đến ngoài năm mươi tuổi mới bắt đầu chống
gậy. Khi tôi gặp thì ông đã chống gậy, cái gậy bằng gỗ táo đỏ au có khắc hoa văn, cho tôi cảm giác ông đúng là một ông già trang nghiêm. Đấy là
sự việc của những năm chín mươi thế kỉ trước.
Đấy là một mùa hè,
mùa hè năm 1956, Trịnh Thọt mới hơn ba mươi tuổi, sức dài vai rộng, cái
gót giày bí mật đang phát huy sức mạnh thần kì, mà cũng là sự lừa dối
mọi người, biến một người thọt thành người bình thường. Nhưng người của
trường đại học N được trời phù hộ, ngay từ đầu đã biết mưu kế của anh.
Sự việc là thế này, buổi chiều hôm ấy, khi Trịnh Thọt đến trường, gặp lúc
sinh viên tập trung cả ở hội trường để nghe một Anh hùng quân Chí nguyên báo cáo thành tích chiến đấu, sân trường rất yên tĩnh, đẹp trời, không
có nắng gắt của mùa hè, gió nhẹ, hai hàng cây ngô đồng Tây hai bên đường xào xạc khiến cho khuôn viên nhà trường như càng thêm yên tĩnh. Trịnh
Thọt hình như bị cái yên tĩnh ấy hấp dẫn, cho cái xe Jeep chở anh dừng
lại, dặn người lái xe ba ngày sau đến nhà khách của trường đón anh, rồi
anh xuống xe, một mình đi dạo trong sân trường. Mười lăm năm trước,
Trịnh Thọt đã từng học ba năm trung học phổ thông và một năm đại học ở
đây, thăm lại trường sau nhiều năm đi xa, anh vừa cảm thấy trường mẹ đã
thay đổi, vừa vẫn như xưa, kí ức ngủ quên từ trong bóng tối bước ra,
cùng dạo chơi bằng đôi chân. Cuộc họp đã tan, cũng là lúc anh đi đến
trước hội trường, sinh viên tràn ra như nước vỡ bờ, chỉ vài giây sau đã
bao bọc lấy anh, nhận chìm anh. Anh cố gắng đi chậm lại, không để sinh
viên chen lấn xô đẩy, vì anh có những ba cái gót giày, không thể chen
lấn. Từng đám sinh viên như đàn cá qua sông, ào tới, tưởng chừng sẽ xô
anh ngã bổ chửng, phía sau cũng có một đám sinh viên đang chen lấn, đi
sát người anh. Anh bước vội vàng, sợ có người đụng vào, nhưng những bạn
trẻ chỉ làm anh giật mình chứ không gây nguy hiểm, như sắp va vào người, cũng có thể trong khoảnh khắc đã nhanh chóng biến nguy hiểm thành bình
an, không ai ngoảnh lại nhìn, chứng tỏ anh kê cao gót giày về cơ bản
không bị thọt. Có thể cái gót giày an ủi anh, bỗng anh thích đám người
này, có trai có gái, nhiệt tình sôi nổi, nói cười vui vẻ, giống như dòng thác lũ chảy tràn ngay trước mặt, thậm chí đưa anh về với một ngày, một khoảnh khắc nào đấy của mười lăm năm trước.Trên sân, dòng người ào ra
như nước vỡ bờ, mối lo bị chen lấn đụng chạm đã được giải toả. Ngay lúc
ấy, anh cảm thấy có gì đó đánh vào cổ, không chờ phản ứng, đám người kêu lên “mưa rồi”. Thoạt đầu chỉ nghe thấy tiếng kêu, không thấy ai chạy,
tất cả đều ngước lên nhìn trời. Nhưng chỉ trong chớp mắt, từ đám mây mù
dày đặc nước xối xuống ào ào như cái vòi phun cao áp. Lập tức, đám người như đàn thú hốt hoảng bỏ chạy, người chạy về phía trước, người chạy về
phía sau, người xông vào văn phòng, người tạm chui vào nhà để xe đạp,
vừa chạy vừa kêu la, cả khu trường ầm ỹ ồn ào. Lúc ấy anh chạy cũng dở,
không chạy cũng dở, chạy sẽ lộ cái gót giày, không chạy sẽ bị mưa làm
ướt. Có thể anh không định chạy, mưa bom bão đạn đã trải qua, lẽ nào
không chịu được mưa? Không sợ. Nhưng chân bị kích thích, anh bỏ chạy
theo ý mình, anh chạy hai chân khập khiễng, anh chạy, một chân như buộc
theo một tấm hoặc vài ba tấm kính.
Mới bắt đầu, mọi người chạy
thục mạng, không ai chú ý đến anh, nhưng khi mọi người đã vào trú mưa
anh mới chỉ chạy qua nửa khoảng sân trường. Anh định chạy hay không cũng được, thêm vào đấy là cái đế giày, túi hành lí trên tay, làm sao không
tụt lại? Tụt lại sau rất xa. Cuối cùng, trên cái sân trường chỉ còn một
mình anh, hình ảnh cô đơn nổi rõ. Khi ý thức được điều ấy, anh muốn
nhanh chóng biến khỏi sân trường, kết quả càng chạy nhanh càng tập tễnh, trông rất dũng cảm nhưng cũng rất buồn cười. Mọi người nhìn anh như
nhìn một cảnh tượng, có người hô to: cố lên!
Cố lên!
Cố lên!
Tiếng hô cố lên làm mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh. Anh có cảm giác bị ngàn vạn ánh mắt đè dí xuống. Vậy là anh ta quyết định đứng lại, vẫy vẫy tay giữa trời, coi như đáp lại tiếng hô cố lên, sau đấy anh đi từng bước
một, nở nụ cười, giống như đang trên sân khấu. Lúc ấy mọi người thấy anh đi ngay ngắn, tưởng như vừa rồi anh chạy là biểu diễn, thật ra đã làm
lộ bí mật, khiến anh khó xử, mặt khác cũng làm người khác biết về anh,
một người thọt. Một người thọt rất buồn cười và cũng rất thoải mái. Thật ra, mười lăm năm trước, anh đã ở đây tròn bốn năm, rồi lặng lẽ cáo
chung, nhưng chiều hôm nay anh chỉ với mấy phút trở thành nhân vật cả
trường ai cũng biết. Mấy hôm sau, khi anh bí mật đưa Kim Trân đi, mọi
người đều nói: chính cái anh thọt khiêu vũ dưới mưa hôm ấy đưa đi.