Mấy hôm sau, ban ngày Kim Trân như kẻ mộng du lang thang khắp ngõ phố
của thành phố B, lại tiêu hao đêm dài đến điên người trong những suy
nghĩ xa xôi. Vì hi vọng quá mức nên anh cảm thấy thất vọng cực độ, đêm
là thời gian anh thụ hình. Cứ tối đến, anh lại trăn trở giày vò bởi số
phận không may của mình, những đêm mất ngủ đè nặng lên anh, thiêu cháy
anh. Anh cố moi óc nhớ lại mỗi ngày mỗi đêm vừa qua, mong phán xét bản
thân, làm rõ cái sai của mình. Nhưng hình như tất cả đều sai lầm, lại
như không có gì sai, tất cả như mơ như ảo. Trong tấm lưới vô tận, nước
mắt bi phẫn đốt cháy đôi mắt anh. Trong sự giày vò ghê gớm, anh như bông hoa tàn, những cánh hoa rơi rụng dần, lại như con cừu lạc đàn, tiếng
kêu yếu đuối, cô đơn, đau khổ.
Lúc này là buổi tối thứ sáu sau
ngày xảy ra sự việc. Cái đêm quý báu và buồn đau này bắt đầu bằng một
trận mưa như trút, mưa làm cho Kim Trân và Vasili ướt lướt thướt, khiến
Kim Trân ho không ngớt, vì vậy họ về đến nhà muộn hơn mọi ngày. Hai
người nằm lên giường, dù mệt mỏi họ vẫn phải chịu đựng, phải chịu đựng
tiếng mưa ngoài kia quả là chuyện khó khăn.
Tiếng rào rào khiến Kim Trân nhớ đến một việc đáng sợ.
(Ghi theo lời kể của Cục trưởng Trịnh)
Là đương sự, đối với công tác điều tra, Kim Trân có nhiều ý kiến đặc biệt, ví dụ có lần cậu ta nêu lên, ăn cắp nhằm mục đích lấy tiền, cho nên hắn lấy tiền rồi vứt các thứ đi, coi cuốn sổ tay bảo bối của cậu là thứ
giấy lộn. Ý kiến này rất đúng, những người trong tổ chuyên án đánh giá
cao, vì thế các thùng rác và đống rác của thành phố B ngày nào cũng có
người lục soát. Tất nhiên Kim Trân là một thành viên trong số đó, hơn
nữa cậu còn là chủ tướng, làm rất tích cực và cẩn thận, thông thường có
người tìm kiếm rồi anh vẫn không yên tâm, tự mình tìm lại một lần nữa.
Nhưng buổi tối thứ sáu sau ngày xảy ra sự việc, một trận mưa như trút, hơn
nữa mưa như không tạnh, nước từ trên trời ào ào trút xuống, lại ào ào
chảy trên mặt đất, mưa xối xả, khắp các ngõ ngách của thành phố B nước
chảy thành sông, nước tràn ngập. Điều ấy khiến mọi người trong đơn vị
701 mà Kim Trân là đại diện đều đau khổ nghĩ rằng, dù có ngày tìm thấy
cuốn sổ tay thì tất cả những suy nghĩ quý báu được ghi trong đó cũng bị
nhoè. Với lại, nước mưa chảy xối xả rất có thể cuốn trôi cuốn sổ tay,
càng khó tìm thấy. Cho nên, trận mưa làm chúng tôi thêm đau khổ, tuyệt
vọng, chắc chắn Kim Trân càng đau khổ hơn, càng tuyệt vọng hơn. Đúng ra, trận mưa chỉ là trận mưa thông thường, không ác ý, không liên quan đến
hành vi của tên ăn cắp, mặt khác như có gì đó phối hợp xa xôi, lặng lẽ
câu kết, là sự tiếp tục, phát triển ác ý, khiến tai hoạ chúng tôi đang
gặp phải càng thêm nặng nề.
Trận mưa cũng làm ướt tia hi vọng nhỏ nhoi của Kim Trân.
Trận mưa làm ướt tia hi vọng nhỏ nhoi của Kim Trân.
Từ trận mưa này Kim Trân một lần nữa dễ dàng và trực tiếp nhận ra thật rõ
ràng và đậm nét quá trình tai hoạ giáng xuống đầu anh: hình như có một
ngoại lực thần bí nào đó thao túng, khiến những gì anh sợ lần lượt xảy
ra một cách bất ngờ, hơn nữa rất ngẫu nhiên, đau xót vô cùng.
Từ
trận mưa này Kim Trân cũng nhìn lại chuyện thần bí và sâu sắc của mười
hai năm trước. Mười hai năm trước, trong giấc mơ về Mendeleyev anh đã
đột nhập được vào thiên đường của tử mật, từ đấy đêm trở thành huy hoàng xán lạn đối với anh. Anh đã từng nghĩ rằng, sự thần kì ấy, ý trời ấy
không còn nữa, bởi vì nó quá thần kì, thần kì đến độ không ai dám cầu
mong. Nhưng bây giờ, sự thần kì và ý trời lại tái hiện trong anh, chẳng
qua hình thức không như vậy, giống như ánh sáng và bóng tối, lại giống
như cầu vồng và mây đen, hai mặt chính phản của một đồ vật, tưởng như
nhiều năm nay anh đi quanh nó, cho dù đối mặt với mặt phải, tất nhiên
cũng đối mặt với mặt trái của nó.
Vậy cái đó là gì?
Kim
Trân nghĩ, hồi xưa ông Tây dạy anh, trong lòng có đức Giê su cơ đốc, có
thể cái đó là Thượng đế toàn năng, thần linh toàn năng, vì chỉ có thần
linh mới có tính phức tạp, cũng là sự hoàn chỉnh, tức là có mặt thiện
lại có mặt ác, tuy có lương thiện lại có sợ hãi. Hình như chỉ có thần
linh mới có được năng lượng và sức mạnh to lớn, khiến anh phải xoay
chuyển quanh nó, xoay chuyển và xoay chuyển, đồng thời hiện rõ tất cả:
tất cả vui mừng, tất cả khổ đau, tất cả tuyệt vọng, tất cả thiên đường,
tất cả địa ngục, tất cả huy hoàng, tất cả huỷ diệt, tất cả vinh quang,
tất cả ô nhục, tất cả đại hỉ, tất cả đại bi, tất cả thiện, tất cả ác,
tất cả ngày, tất cả đêm, tất cả ánh sáng, tất cả bóng tối, tất cả chính
diện, tất cả phản diện, tất cả âm, tất cả dương, tất cả trên, tất cả
dưới, tất cả mặt trong, tất cả mặt ngoài, tất cả đây, tất cả kia, tất cả của tất cả...
Khái niệm thần linh long trọng thấp thoáng xuất
hiện, khiến trái tim Kim Trân rất bất ngờ trở nên thấu đáo và thanh
thản. Anh nghĩ, dẫu vậy, dẫu tất cả đều là chỉ ý của thần linh, liệu
mình còn gì để chống lại? Chống lại cũng vô ích. Luật pháp của thần linh là công bằng. Thần linh không thay đổi luật pháp vì một ý nguyện của ai đó. Thần linh quyết định bày tỏ rõ ràng với mọi người về tất cả những
gì của mình. Thần linh thông qua tử mật và hắc mật để hiển thị tất cả:
vui mừng, khổ đau, hi vọng, tuyệt vọng, thiên đường, địa ngục, huy
hoàng, huỷ diệt, vinh quang, ô nhục, đại hỉ, đại bi, thiện và ác, ngày
và đêm, sáng và tối, chính diện, phản diện, âm và dương, trên và dưới,
trong và ngoài, đây và kia, tất cả và tất cả...
Kim Trân nghe
thấy một loạt tiếng hô khẩu hiệu, anh rất thản nhiên và bình tĩnh thu
ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, tưởng chừng mưa hay không mưa không liên
quan gì đến anh, tiếng mưa cũng không làm anh khó chịu. Lúc anh nằm lên
giường, tiếng mưa thậm chí khiến anh cảm thấy thân thiết, bởi nó rất
thuần khiết, rất ôn hoà, có tiết tấu, Kim Trân nghe và bị nó thu hút và
tan chảy. Anh ngủ, đồng thời còn nằm mơ. Trong mơ anh nghe thấy một
giọng nói từ xa vọng lại:
“Xin đừng mê tín thần linh.”
“Mê tín thần linh là biểu hiện nhu nhược”.
“Thần linh không cho Englert một cuộc sống hoàn mĩ.”
“Lẽ nào luật pháp của thần linh là công bằng?”
“Luật pháp của thần linh không công bằng...”
Câu cuối cùng được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, tiếng nhắc lại mỗi lúc một
to hơn, cuối cùng to như tiếng sấm khiến Kim Trân tỉnh giấc, tỉnh rồi
tiếng nói ấy vẫn văng vẳng bên tai:
“Không công bằng... không
công bằng... không công bằng...” Kim Trân không nghĩ ra đấy là tiếng ai, càng không biết tại sao lại nói với anh “thần linh không công bằng!”.
Thôi được, cứ coi như không công bằng, vậy không công bằng ở đâu? Anh
bắt đầu suy nghĩ tìm kiếm trong vô biên. Không biết tại đau đầu hay tại
hoài nghi, sợ hãi, anh không tìm ra đầu mối của mạch suy nghĩ, mọi ý
nghĩ cứ phù du, không đầu, ồn ào huyên náo, trong đầu như nồi nước sôi
lục bục, mở ra xem, nhưng không có chút thực chất nào, mọi ý nghĩ lướt
qua rất hình thức. Lát sau, cảm giác nước sôi không còn, giống như cho
thực phẩm vào nồi, theo đó trong đầu vẫn là tiếng bánh xe lửa nghiến
trên đường ray, một loạt hình ảnh kẻ cắp, cặp da, nước mưa... khiến Kim
Trân trông thấy tai hoạ ngay trước mắt mình. Nhưng anh không hiểu những
thứ đó có ý nghĩa gì, hình như thức ăn chưa chín, về sau những thứ đó
chen chúc xô đẩy nhau, nước lại bốc hơi rồi dần dần sôi. Nhưng không
phải số không như ban đầu, mà là sự sục sôi của thuỷ thủ sau một chuyến
đi xa nay trông thấy bờ, muốn tăng tốc để sớm đến với mục tiêu, cuối
cùng Kim Trân nghe thấy tiếng nói thần bí:
“Để tai hoạ bất ngờ hạ gục mi, lẽ nào mi cảm thấy công bằng?”
“Không!”
Kim Trân kêu lên, tung cửa chạy đi, chạy vào cơn mưa như trút, gào lên với bầu trời đêm tối:
“Trời ơi, ông trời không công bằng với tôi!”
“Trời ơi, tôi muốn cho Hắc mật hạ gục tôi!”
“Chỉ có Hắc mật hạ gục tôi mới công bằng!”
“Trời ơi, chỉ có con người tàn ác mới gặp sự không công bằng như thế này!”
“Trời ơi, chỉ có thần linh tàn ác mới để tôi gặp phải điều chê trách thế này!”
“Thần linh tàn ác, nhà ngươi không thể như thế!”
“Thần linh tàn ác, tôi sẽ liều với ngươi...”
Sau một hồi gào thét bỗng anh cảm thấy nước mưa lạnh giá tựa như lửa thiêu
đốt, khiến máu trong người cuộn chảy, máu chảy lại làm anh nghĩ đến nước mưa cũng đang chảy. Ý nghĩ ấy vừa loé lên anh cảm thấy toàn thân chuyển động, kết nối với trời với đất, như không khí như sương mù, như mộng
như ảo. Cứ như vậy anh nghe thấy những âm thanh lúc mờ lúc tỏ trên bầu
trời, những âm thanh ấy hình như xuất phát từ cuốn sổ tay khốn khổ, nó
lưu lạc cùng khốn với nét mực nhoè nhoẹt, lúc ẩn lúc hiện cho nên âm
thanh cũng lúc rõ lúc không.
Kim Trân, anh nghe đây, nước mưa
chảy khiến mặt đất cũng chảy theo. Cho dù nước mưa cuốn trôi sổ tay của
anh, cũng có thể nó trôi về với anh, hãy trôi đi, cho dù mọi việc có thể xảy ra, tại sao lại không thể... Cho dù nước mưa có thể cuốn trôi sổ
tay, cũng có thể nó trôi về... trôi về... trôi về...
Đấy là ý nghĩ kì lạ cuối cùng của Kim Trân.
Đó là một đêm diệu kì và ác độc.
Ngoài trời vẫn mưa không ngớt, mưa vô cùng vô tận.