Tôi không nhớ rõ thời gian cụ thể, có thể là năm 1969, cũng có thể là
năm 1970, dù sao đang là mùa đông, Kim Trân gặp chuyện không may. Trước
đấy Kim Trân là Trưởng phòng giải mã của chúng tôi, tôi là phó trưởng
phòng. Phòng của chúng tôi là một phòng lớn, lúc đông nhất có bảy người, bây giờ ít rồi, ít nhiều rồi. Trước đấy có một ông trưởng phòng khác,
ông ấy họ Trịnh, bây giờ vẫn tại chức, nghe nói là Cục trưởng. Ông ấy
cũng là một người tài giỏi, bắp chân bị đạn, đi bước thấp bước cao,
nhưng không ảnh hưởng đến việc ông đứng trong hàng ngũ những người tài
giỏi. Kim Trân là do ông phát hiện, ông ấy đến khoa toán của đại học N,
quan hệ giữa hai người rất tốt, nghe nói có quan hệ bè bạn thân thích gì đó. Trước đấy cũng có một vị trưởng phòng, là sinh viên giỏi của một
trường đại học ờ trung ương, trong thế chiến thứ hai đã từng tham gia
phá khoá mật mã của quân Nhật, sau giải phóng về đơn vị 701 chúng tôi và cũng đã lập công, rất đáng tiếc, sau đấy bị mật mã tử mật làm cho phát
điên. Phòng giải mã chúng tôi may mà có ba người ấy mới giành được thành tích rực rỡ, tôi nói thành tích rực rỡ hoàn toàn không khoa trương thổi phồng, tất nhiên Kim Trân không xảy ra chuyện gì tôi dám khẳng định
chúng tôi còn giành được những thành tích to lớn hơn nữa, càng vinh
quang hơn, không ngờ... Ôi, không ngờ, việc đời không biết đâu mà ngờ!
Sau khi Kim Trân có chuyện, cấp trên quyết định tôi làm trưởng phòng, đồng
thời tôi gánh trách nhiệm phá khoá mã hắc mật. Cuốn sổ tay kia, sổ tay
của Kim Trân là tư liệu bảo bối để phá khoá mã hắc mật, tất nhiên cũng
đến tay tôi. Anh biết không, cuốn sổ tay ấy là bình chứa tư tưởng của
Kim Trân, cũng có thể nói, là bộ óc suy nghĩ về hắc mật, trong đó là
những suy nghĩ của anh ấy về mật mã hắc mật, toàn những suy nghĩ kì lạ.
Khi tôi đọc từng chữ từng câu, từng trang sổ tay cảm thấy từng chữ một
đều rất quý, thật sự ngạc nhiên, mỗi chữ đều có hơi thở đặc biệt, kích
thích tôi rất mạnh. Tôi không phát hiện được tài năng nhưng có năng lực
nhận biết tài năng, ghi chép trong sổ tay bảo với tôi đường hướng phá
khoá hắc mật. Kim Trân đã đi được chín mươi chín bước, chỉ còn bước cuối cùng.
Bước cuối cùng quan trọng nhất, ấy là tìm khoá mã.
Khái niệm khoá mã là thế này, nói ví dụ, hắc mật là cái nhà phải đốt, muốn
đốt được nhà trước hết phải có diêm để có lửa, mà số diêm Kim Trân tích
góp to như núi, có thể phủ kín ngôi nhà, chỉ còn mồi lửa cuối cùng. Khoá mã là mồi lửa cuối cùng, là điểm nổ.
Những gì có trong sổ tay đã phản ánh đấy là bước cuối cùng để tìm khoá mã, một năm trước Kim Trân
đã bắt đầu đi. Ấy là nói, chín mươi chín bước trước đấy Kim Trân đã đi
trong hai năm, nhưng bước cuối cùng anh còn chần chừ chưa bước. Điều này thật kì lạ. Theo một ý nghĩa nào đó, một người đi chín mươi chín bước
trong hai năm, bước cuối cùng dù khó đến đâu cũng không cần đến một năm
vậy mà vẫn chưa bước đi. Đấy là điều kì lạ.
Còn một điều kì lạ
nữa là, không hiểu anh có lí giải nổi không, tức là, hắc mật là một bộ
mật mã cao cấp đã sử dụng trước đó ba năm, nhưng chúng tôi vẫn không
thấy bất cứ một sai sót nào của nó, ba năm không đánh rơi một giọt nước
nào, không lộ dấu tích thật của nó, hiện tượng này rất hiếm thấy trong
lịch sử mật mã. Điều này Kim Trân đã từng thảo luận với chúng tôi, cho
rằng rất không bình thường, anh nhiều lần nghi ngờ, thậm chí nghi ngờ
hắc mật là sự sao chép bộ mật mã cũ nào đó. Bởi vì chỉ có đã qua sử dụng tức là mật mã đã qua sửa chữa mới có thể hoàn mĩ đến vậy, nếu không,
người tạo ra mật mã trừ phi là một ông thánh, là một đại thiên tài không thể tưởng tượng nổi.
Hai điều kì lạ là hai vấn đề buộc chúng ta
phải suy nghĩ. Cứ theo cuốn sổ tay thì biết, Kim Trân đã suy nghĩ nhiều
lắm, rất sâu và rất sắc sảo, sổ tay khiến tôi một lần nữa chạm vào linh
hồn Kim Trân, đó là cái vô cùng cao đẹp và thật dễ sợ. Khi tôi vừa cầm
cuốn sổ tay, tôi đã từng nghĩ để mình đứng lên vai Kim Trân, vậy là tôi
suy nghĩ theo những suy nghĩ đã ghi trong sổ tay của anh ấy, nhưng tôi
phát hiện mình đang bước vào một tâm linh vô cùng mạnh mẽ, mỗi hơi thở
của tâm linh ấy đều gây chấn động và xung động đối với tôi.
Tâm linh ấy đang nuốt chửng tôi.
Tâm linh ấy bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nuốt chửng tôi.
Có thể nói thế này, sổ tay tức là Kim Trân, tôi càng đối diện với nó, càng gần nó, càng cảm thấy nó lớn mạnh, sâu sắc, kì diệu, càng cảm thấy mình yếu đuối, nhỏ bé, tưởng như càng nhỏ hơn. Trong những ngày đó, qua từng câu từng chữ trong sổ tay, tôi càng cảm thấy thật rõ ràng Kim Trân là
một thiên tài, tư tưởng của anh ấy thật kì lạ, càng đi sâu càng thấy sắc sảo, khí thế, sát khí đằng đằng... Tôi càng đọc càng cảm thấy tất cả
nhân loại, sự sáng tạo và chết chóc cùng hiện lên, tất cả tạo nên cái mĩ cảm kì dị cực điểm, hiện rõ trí tuệ và tài năng kiệt xuất của loài
người.
Cuốn sổ tay tạo cho tôi một nhân vật giống như một vị
thánh, sáng tạo nên tất cả, lại giống như ma quỷ bóp nát tất cả, gồm cả
trật tự tâm linh. Trước con người ấy tôi cảm thấy nồng nhiệt, sùng kính, sợ hãi, cảm thấy phải quỳ lạy. Sau ba tháng, tôi không đứng lên vai Kim Trân, tôi không đứng lên nổi! Chỉ là rất hạnh phúc và yếu ớt leo lên
người anh ấy, giống như đứa trẻ bị lạc nhiều năm nay trườn vào lòng mẹ
nó, lại giống như giọt mưa rơi lên mặt đất, ngấm vào lòng đất.
Anh có thể tưởng tượng cứ như vậy nhiều lắm tôi chỉ là người bước ra khỏi
bước thứ chín mươi chín của Kim Trân, bước cuối cùng chôn vùi trong đen
tối vĩnh viễn. Thời gian cũng có thể để Kim Trân bước nốt bước chân cuối cùng, nhưng tôi không thể, là bởi như tôi vừa nói, tôi chỉ là một hài
đồng trên người anh ấy. Bây giờ anh ấy đã ngã xuống tôi mới phát hiện,
Kim Trân để lại cho tôi cuốn sổ tay thật ra đã để lại cho tôi nỗi buồn
đau, để tôi đứng trước thắng lợi, một thắng lợi hiếm hoi nhưng không có
cách nào sờ thấy, nắm bắt được. Thật đáng thương, đáng buồn! Tâm trạng
tôi lúc bấy giờ vô cùng khủng hoảng và khó xử.
Nhưng Kim Trân ra viện.
Đúng vậy, anh ra viện, không phải ra viện vì đã bình phục, mà là... nói thế
nào nhỉ? Không thể chữa khỏi bệnh, ở mãi trong bệnh viện cũng thật vô
nghĩa, phải về.
Cũng là ý trời, từ lúc Kim Trân ốm, tôi không gặp anh ấy. Lúc xảy ra chuyện, tôi ốm phải nằm viện, lúc tôi ra viện Kim
Trân đã chuyển về tỉnh, tức là nơi này, để điều trị. Đến thăm anh ấy
cũng bất tiện. Với lại tôi ra viện phải bắt tay ngay vào công việc phá
khoá hắc mật, cũng không có thời gian đi thăm anh ấy. Tôi cũng phải đọc
sổ tay của anh ấy. Cho nên Kim Trân bị điên, mãi đến khi anh ấy ra viện
tôi mới được gặp.
Đấy là ý trời.
Tôi dám nói, nếu tôi gặp
anh ấy trước đấy một tháng, rất có thể không có chuyện gì. Tại sao tôi
nói vậy? Có hai nguyên nhân: thứ nhất, trong thời gian Kim Trân nằm viện tôi đọc sổ tay của anh ấy, khiến hình ảnh anh ấy trong tim tôi càng vĩ
đại, càng mạnh mẽ; thứ hai, qua đọc sổ tay của anh ấy và sau một thời
gian suy nghĩ, những khó khăn của hắc mật chỉ còn nhỏ như một mũi kim.
Đấy là bước đệm, là cơ sở phát sinh những gì sau đó.
Buổi chiều
hôm ấy, tôi nghe nói Kim Trân về, liền đi thăm, đến nơi mới biết anh ấy
chưa về, vậy là tôi chờ ở dưới sân. Chỉ một lúc sau tôi trông thấy một
chiếc xe jeep cũ dừng lại, từ phía sau xe hai người chui ra, đấy là ông
Hoàng cán bộ của phòng chúng tôi và vợ Kim Trân. Tôi đi tới, hai người
gật đầu hờ hững với tôi, rồi chui vào xe, bắt đầu đỡ Kim Trân từng bước
chui ra. Hình như anh ấy không muốn ra, lại giống như một vật phẩm bị
vỡ, không thể lôi ra ngay, chỉ có thể chầm chậm, cẩn thận đưa ra.
Một lúc sau đã đưa được Kim Trân từ trong xe ra, nhưng tôi trông thấy một người...
Anh ấy khom lưng, toàn thân run rẩy, cái đầu cứng đơ giống như vừa được đặt lên và chưa được chỉnh ngay ngắn, bị nghiêng, đôi mắt mở to tròn xoe,
sợ hãi, nhưng lại như không trông thấy gì, miệng há, tưởng chừng không
mím lại nổi, thinh thoảng nước miếng chảy ra...
Đấy là Kim Trân ư?
Tim tôi như bị bóp nát, thần trí hỗn loạn. Anh ấy làm tôi sợ hãi... Tôi
đứng ngây ra, không dám đi tới chào hỏi, tưởng chừng như anh ấy làm tôi
bị bỏng. Được vợ dìu, Kim Trân như nỗi sợ hãi biến mất trước mắt tôi
nhưng không thể biến mất trong lòng tôi.
Về đến văn phòng, tôi
ngồi vật xuống sofa, phải đến một tiếng đồng hồ không dám thở mạnh, vô
tri vô giác giống như một xác chết. Khỏi phải nói, tôi bị kích thích quá lớn, mức độ chả khác gì cuốn sổ tay đã kích thích tôi. Về sau bớt dần,
nhưng trước mắt vẫn hiện rõ cái cảnh Kim Trân xuống xe, nó nằm ngang
lòng tôi như một ý nghĩ độc ác hiếm thấy, không tài nào xua đi nổi, cứ ỳ ra. Hình ảnh Kim Trân sau khi điên cứ bám chặt lấy tôi, giày vò tôi,
càng nhìn anh ấy càng thấy thương, thê thảm quá, sợ hãi. Tôi tự hỏi, ai
đã làm anh ấy đến nông nỗi này? Tôi nghĩ đến tai hoạ của anh ấy, nghĩ
đến kẻ gây ra tại hoạ cho anh...
Chính là tên ăn cắp!
Không ai ngờ một thiên tài, một con người mạnh mẽ và đáng nể như vậy (cuốn sổ tay khiến tôi cảm thấy Kim Trân thật lớn mạnh và đáng sợ), một con
người vừa có tầm cao vừa có độ sâu, là tinh hoa của loài người, là anh
hùng của giới phá khoá mật mã, cuối cùng bị một cái gõ nhẹ của tên ăn
cắp đập vỡ tan tành. Điều ấy khiến tôi cảm thấy bí ẩn và hoang đường,
cái hoang đường gây chấn động mạnh cho tôi.
Mọi cảm giác gây chấn động đối với con người dễ làm anh phải suy nghĩ, nhưng suy nghĩ có lúc
vô thức, cho nên rất có thể có kết quả, cho dù có cũng không nhất thiết
có ý thức ngay được. Trong cuộc sống có lúc bỗng nhiên cảm nhận một cách vô cớ một tư tưởng nào đó, cảm thấy quái dị vô cớ, thậm chí ngờ rằng
thần linh ban thưởng, thật ra từ lâu đã có trong người, chẳng qua nó
lắng đọng quá sâu trông vô thức, lúc này chỉ nổi lên chút ít, giống như
cá dưới đáy nước ngẫu nhiên ngoi lên.
Lúc bấy giờ suy nghĩ của
tôi hoàn toàn có ý thức, hình ảnh nhỏ nhen của tên ăn cắp và hình ảnh
cao đẹp của Kim Trân - hai người chênh nhau một trời một vực, khiến suy
nghĩ của tôi có ngay định hướng, không nghi ngờ gì nữa, khi bạn trừu
tượng hoá hai hình ảnh đó, so sánh đối chiếu về tinh thần hay thực chất
đấy là sự chênh lệch giữa cái đẹp và xấu, nặng và nhẹ, to lớn và nhỏ bé. Tôi nghĩ, Kim Trân không bị mật mã cao cấp hoặc người tạo lập mật mã
cao cấp quật ngã, nhưng bị một tên kẻ cắp gõ nhẹ đã quật ngã anh. Kim
Trân suốt một thời gian dài chịu đựng giày vò, khắc khổ trước tử mật và
hắc mật, nhưng trước bóng tối và khó khăn của tên kẻ cắp đưa lại, chỉ
cần vài ba ngày là anh không chịu nổi.
Tại sao anh ấy không chịu đựng nổi chỉ một cái gõ nhẹ?
Lẽ nào tên kẻ cắp lại lớn mạnh thế hay sao?
Tất nhiên là không.
Tại Kim Trân yếu đuối?
Đúng vậy!Vì kẻ cắp đã lấy đi cuốn sổ tay thiêng liêng nhất và bí hiểm nhất của Kim
Trân, cuốn sổ tay là thứ quan trọng nhất và cũng là điểm yếu nhất của
anh, giống như trái tim con người chỉ chạm nhẹ, chạm thật nhẹ cũng đủ
làm chết người.
Anh biết đấy, trong những trường hợp bình thường
anh phải cất giữ cái thiêng liêng nhất, quý báu nhất vào nơi an toàn
nhất. Ví dụ cuốn sổ tay ấy Kim Trân phải cất vào cặp an toàn, để vào cái cặp da nhỏ là một sai lầm, là chỉ một sơ ý nhỏ. Nhưng ngược lại, nếu
nghĩ tên ăn cắp là kẻ địch thực sự, là đặc công của nước X, mục đích gây án của nó là đánh cắp cuốn sổ tay, nếu là một đặc công, nó rất khó
tưởng tượng Kim Trân lại có thể sơ ý đối với cuốn sổ tay, để nó vào cái
cặp không an toàn, cho nên đối tượng ăn cắp của nó sẽ không phải là cái
cặp da mà là cặp an toàn kia.
Điều ấy muốn nói, nếu tên ăn cắp là một đặc vụ chỉ nhằm đánh cắp sổ tay, vậy cuốn sổ để trong cặp da, ngược lại sẽ là khéo léo tránh được nạn cướp đoạt.
Chúng ta đưa thêm
giả thuyết, nếu Kim Trân để sổ tay vào cặp da không phải là vô ý, mà là
cố tình, nhưng anh ấy gặp một đặc vụ chính cống chứ không phải là tên ăn cắp, thử nghĩ xem, âm mưu của Kim Trân để sổ tay vào cặp da quả là cao
siêu, nó đưa tên đặc vụ vào mê hồn trận, có phải không?
Điều ấy
khiến tôi nghĩ đến hắc mật. Tôi ngờ rằng, phải chăng người tạo lập hắc
mật không cố tình cất giấu khoá mã vào két bảo hiểm? Cái lí thông thường là phải cất thật kĩ, giấu thật kín, nhưng lại cố tình không bỏ vào két
sắt, mà để ở cặp da? Nhưng liệu Kim Trân, một người vất vả mò mẫm với
cái khoá mật mã có sắm vai một đặc vụ tìm sổ tay trong két bảo hiểm hay
không?
Suy nghĩ ấy loé lên làm tôi vô cùng kích động.
Lúc
ấy suy nghĩ của tôi hoàn toàn vớ vẩn, nhưng nó vớ vẩn lại trùng khớp với hai điều kì lạ tôi nói ở trên. Điều kì lạ thứ nhất nói về sự sâu sắc
của hắc mật, thậm chí Kim Trân đã đi được chín mươi chín bước và khó
bước nổi bước cuối cùng; điều kì lạ thứ hai vô cùng đơn giản, thậm chí
liên tục sử dụng trong ba năm cũng không có sai sót. Như anh biết đấy,
chỉ có cái đơn giản mới có thể tự nó vận hành hoàn mĩ như mong muốn.
Tất nhiên, nghiêm khắc mà nói, có hai khả năng đơn giản, thứ nhất giả đơn
giản, tức người tạo lập hắc mật là một thiên tài hiếm có, anh ta tạo lập một bộ mật mã đối với anh ta là rất đơn giản và dễ dàng, nhưng với
chúng ta là vô cùng sâu sắc. Khả năng thứ hai là đơn giản thật, tức là
dùng cái khéo léo để thay cho cái sâu sắc, lấy cái siêu đơn giản để làm
mê hoặc chúng ta, cài bẫy chúng ta, hãm hại chúng ta. Ví dụ, để khoá mã
trong cặp da.
Sau đấy có thể tưởng tượng, nếu nói đấy là giả đơn
giản, vậy hắc mật đối với chúng ta không thể phá nổi, vì chúng ta đối
diện với một đại thiên tài hiếm có. Về sau tôi nghĩ, thoạt đầu Kim Trân
cố chấp sa vào cái giả đơn giản. Nói một cách khác, anh ấy bị cái đơn
giản giả đánh lừa, làm mê hoặc, hãm hại. Nhưng mà, anh ấy rơi vào cái
giả đơn giản cũng là bình thường, chừng như tất nhiên, một mặt... nói
thế nào nhỉ? Thế này nhé, anh và tôi là hai phía trên võ đài, anh đánh
tôi gục xuống võ đài, sau đấy có một người của phe tôi nhảy lên đánh với anh, về tình cảm hay cảm giác đều dễ bị anh cho rằng con người này là
cao thủ, ít nhất phải cao hơn tôi, đúng không? Kim Trân là như thế, anh
ấy đã phá được khoá mã tử mật, là người chiến thắng trên võ đài, rất
phấn khởi, nói về tâm trạng, từ lâu anh ấy đã chuẩn bị chiến thắng một
cao thủ hơn thế. Thứ hai, nói về đạo lí, chỉ có giả đơn giản mới thống
nhất được hai điều kì lạ, nếu không nó sẽ mâu thuẫn, đối lập nhau. Ở đây Kim Trân đã phạm phải sai lầm của một thiên tài. Bởi vì, theo anh ấy,
một bộ mật mã cao cấp không thể có mâu thuẫn rõ ràng như thế. Kim Trân
đã từng phá khoá mật mã tử mật, đã từng quen với cái kết cấu bí mật và
tương thích với nhau, cho nên, đối diện với hai điều kì lạ, ý niệm của
anh ấy không phải là kéo nó ra theo thói quen, mà là cố nén nó lại. Muốn nén nó lại thì đơn giản giả là sức mạnh duy nhất.
Tóm lại, thiên tài Kim Trân đã bị cái thiên tài của mình làm hại, khiến anh miên man
trong cái giả đơn giản mà không thoát ra nổi. Điều này nói lên anh ấy có đủ dũng khí và thực lực để thách thức đại thiên tài. Tâm linh khát vọng và đại thiên tài chém giết lẫn nhau.
Tôi không như Kim Trân. Với tôi, giả đơn giản chỉ có thể làm tôi sợ hãi, tuyệt vọng, bịt lối thoát, bịt kín con đường này một con đường khác cũng sẽ tự nhiên mở ra dưới
chân tôi. Cho nên, đơn giản thật, ý nghĩ khoá mã có khả năng để trong
cặp da loé lên, tôi cảm thấy vui mừng chưa từng có, có cảm giác một cánh tay đưa tôi đến bên một cánh cửa, cánh cửa ấy chỉ cần đạp nhẹ là mở
toang.
Đúng vậy, tôi rất kích động, nghĩ đến đấy tôi rất kích
động, đấy là điều vĩ đại nhất đời tôi, vào khoảnh khắc thần kì nhất,
chính vì có khoảnh khắc ấy trong đời mới có được sự thản nhiên, yên tĩnh ngày nay, thậm chí trường thọ. Phong thuỷ xoay vần, vào thời khắc ấy
ông trời đem vận may đến ân thưởng cho tôi, tôi mơ hồ và hạnh phúc như
được thu nhỏ lại, đưa trả về bụng mẹ, tất cả như được người khác chủ
động đưa đến, khỏi phải đi lấy, khỏi phải trả ơn, giống như một cái cây.
Ôi, tâm trạng tôi trong khoảnh khắc ấy thật khó nắm bắt, cho nên nhớ lại
cũng chỉ là khoảng trống. Tôi còn nhớ, tôi không lên máy ngay để tìm
cách chứng thực suy nghĩ của tôi, có thể tôi sợ suy nghĩ của mình bị lộ, mặt khác vì tôi mê tín thời điểm ba giờ đêm. Tôi nghe nói, sau ba giờ
đêm lúc ấy vừa có người, vừa có ma, thần khí và linh khí rất sung mãn,
thích hợp cho mọi suy nghĩ. Vậy là tôi cứ đi đi lại lại trong phòng đầy
tử khí giống như một phạm nhân, vừa lặng nghe nhịp tim mình đập dồn dập, vừa cố gắng kiềm chế xúc động mãnh liệt, chờ cho đến ba giờ đêm, sau
đây đến ngay bên máy tính (bộ máy tính bốn trăm ngàn phép tính của ông
Tổng cục trưởng tặng Kim Trân) bắt đầu tìm cách chứng thực giấc mơ hoang đường của hoang đường, và ý nghĩ kì lạ về những bí mật của bí mật. Tôi
không biết mình tính toán trong bao lâu, chỉ nhớ tôi đã phá được khoá mã hắc mật, điên cuồng chạy ra khỏi hang (hồi ấy chúng tôi vẫn làm việc
trong hang đá), quỳ trên mặt đất, vái trời vái đất. Trời chưa sáng, vẫn
còn bóng tối.
Ôi, nhanh quá ư? Tất nhiên là quá nhanh, anh không biết đấy, chìa khoá của hắc mật ở ngay trong cái cặp da!
Ôi, không ngờ, hắc mật không có khoá!
Chìa khoá là không!
Không có khoá!
Không có gì sất!
Ôi, tôi không biết phải giải thích với anh thế nào, ví dụ thế này nhé. Ví
dụ, hắc mật cất trong một ngôi nhà rất xa, một ngôi nhà ở nơi vô hạn
trên bầu trời, ngôi nhà có vô số cửa, các cửa đều giống nhau, đều có
khoá, nhưng chỉ có một cánh cửa mở được, nó lẫn lộn trong vô số cửa, các cửa giả đều không mở nổi.
Muốn vào trong đó trước hết phải giữa
vô biên vũ trụ tìm được ngôi nhà kín đáo, sau đấy giữa vô số ô cửa giống nhau tìm thấy một cánh cửa có thể mở. Tìm thấy rồi, anh mới có thể tìm
ra chìa khoá để mở cửa. Kim Trân chưa tìm thấy chìa khoá, nhưng anh đã
giải quyết tất cả từ một năm trước đấy, tìm thấy ngôi nhà, tìm thấy cánh cửa thật, nhưng chưa thấy chìa khoá.
Cái chìa khoá, như tôi vừa
nói, thật ra lấy một xâu chìa khoá cho vào lỗ khoá và thử. Xâu chìa khoá này đều do người phá mã căn cứ vào trí tuệ và sự tưởng tượng của mình
để làm ra, cái này không mở được đổi cái khác, lại không được, lại đổi
cái khác... Cứ như vậy Kim Trân bận suốt một năm, có thể biết anh ấy đã
đổi bao nhiêu cái rồi. Nói đến đây, anh nên nghĩ rằng một người phá mã
thành công cần có trí năng thiên tài cũng cần có vận may thiên tài. Vì
theo lí thuyết, một nhân tài phá khoá mật mã trong bụng anh ta có vô số
chìa khoá, nhất định sẽ có một chiếc mở được. Vấn đề ở chỗ chiếc chìa
khoá ấy xuất hiện lúc nào, là bắt đầu, là khoảng giữa hay cuối cùng,
trong đó có yếu tố ngẫu nhiên.
Yếu tố ngẫu nhiên này nguy hiểm đến mức có thể huỷ diệt.
Yếu tố ngẫu nhiên này thần kì đến độ có thể sáng tạo tất cả.
Nhưng đối với tôi, tính ngẫu nhiên gồm cả nguy hiểm và vận may đều không tồn
tại, bởi trong tôi không có chìa khoá, tôi không đủ khả năng rèn chìa
khoá, cũng không thể tìm đau khổ hoặc vận may trong số hàng triệu. Nếu
cánh cửa có khoá, vậy có thể tưởng tượng tôi không thể lọt qua cánh cửa
ấy. Nhưng lúc này, điều hoang đường là, cánh cửa như có khoá, thực tế
lại không khoá, chỉ khép hờ, anh chỉ cần khẽ đẩy cửa sẽ mở ra. Khoá cửa
hắc mật vớ vẩn đến khó tin, không dám tin, tất cả đều bày ra trước mắt,
tôi vẫn không tin ở mắt mình, cho rằng mọi chuyện đều giả, đều là chuyện trong mơ.
Ôi, ma quỷ, đúng là ma quỷ tạo lập mật mã!
Chỉ có ma quỷ mới đủ dũng khí dã man và gian tà đến vậy!
Chỉ có ma quỷ mới có trí tuệ hoang đường và độc ác đến vậy!
Ma quỷ né tránh thiên tài Kim Trân, nhưng lại gặp con người tôi ngang
ngược đón đầu. Nhưng có trời mới biết, tôi mới biết, tất cả đều là sáng
tạo của Kim Trân, anh ấy dùng sổ tay của mình để nâng tôi lên tận trời
cao, lại thông qua tai hoạ của mình chỉ rõ những điều bí mật của hắc mật được giấu kín. Có thể anh sẽ bảo điều ấy là vô tình, nhưng ở đời này có mật mã nào không phá bằng sự cố ý hay vô tình? Tất cả đều được phá bởi
cố ý hoặc vô tình, nếu không tại sao chúng ta cần vận may từ bầu trời
sao, cần mộ tổ bốc khói xanh?
Đúng vậy, mật mã trên đời này đều được phá trong cố ý hay vô tình!
Ha ha, thằng nhỏ, hôm nay mày không chú ý đã phá được mật mã của ta? Không giấu gì anh, những điều tôi nói với anh đều là bí mật, là mật mã của
tôi, tôi chưa nói với ai bao giờ. Chắc chắn anh sẽ nghĩ, tại sao tôi chỉ nói với anh về những bí mật của tôi, những bí mật không đẹp đẽ của tôi? Nói với anh nhé, là bởi tôi sắp thành ông lão tám mươi, một ngày nào
đấy có thể chết, tôi không muốn sống trong vinh quang hão...
Cuối cùng ông nói với tôi, sở dĩ đối phương làm ra một bộ mật mã không có
khoá mã là bởi từ trong số phận bi thảm của mật mã tử mật nhận ra bước
đường cùng của mình. Họ biết, chỉ một lần giao đấu họ hiểu được thiên
tài của Kim Trân, nếu giao đấu chính diện chắc chắn họ sẽ chết, vậy là
mạo hiểm làm chuyện sai trái, điên cuồng sử dụng quái chiêu xa lạ.
Nhưng họ không hiểu được rằng, Kim Trân còn có tuyệt chiêu, nói như lời ông
già, Kim Trân thông qua tai hoạ của mình, phương thức thần kì của thần
kì, nói với đồng nghiệp cái bí mật quái đản của hắc mật, đấy là ngón đòn có một không hai trong lịch sử phá khoá mật mã. Bây giờ tôi nhớ lại mọi điều, nhớ lại Kim Trân trong quá khứ và hiện tại, nhớ lại những điều
thần bí và thiên tài của anh, lòng cảm thấy vô cùng kính trọng, vô cùng
buồn thương, vô cùng thần bí!