Giai Nhân Ôn Nhu Của Hắc Báo

Chương 2: Chương 2




Trên chiếc giường lớn hỗn độn, thân ảnh mảnh khảnh nữ tính ngồi dậy.

Kiều Vũ Tâm thật cẩn thận bước xuống giường, theo bản năng liếc nhìn người đàn ông đang nằm úp sấp ngủ bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ đẹp mị hoặc được mái tóc đen dầy che đi hơn phân nửa, trần trụi ở bên ngoài tấm drap là tấm lưng kiên cường cùng hai chân khỏe mạnh màu đồng, thật là một sự kết hợp hoàn mỹ, làm lòng cô rung động không thôi.

Cô thương anh.

Cô rất rõ ràng sự lựa chọn của bản thân.

Từ bốn năm trước, trong một đêm mưa cô đã cứu một người bị thương do đạn bắn trúng, người đó chính là anh, từ lúc ấy vận mệnh của hai người không chung đường tự nhiên lại được cột chặt vào nhau, vĩnh viễn không bao giờ có thể tách ra.

Cô không muốn hỏi đến công việc riêng của anh, ở bên nhau đã mấy năm nay, cô không biết rõ công việc của anh, không biết anh có bao nhiêu người bạn, cũng chưa từng gặp qua người nhà của anh.

Anh ít lời lại lạnh lùng, đôi mắt anh thâm trầm, khi anh nhìn chăm chú vào cô thật sâu, lúc đó tim của cô sẽ đập thật nhanh, hô hấp không thuận, bất tri bất giác chết chìm trong ánh mắt của anh, không thể tự thoát ra được.

Cô nghĩ, có lẽ do cô là người quá khát vọng tình cảm, cha mẹ mất sớm khiến cô khát vọng ở trong sự cô độc tìm kiếm một loại ấm áp cùng ôn nhu khác để thay thế, nên ông trời an bài cho cô cùng người đàn ông này bất ngờ gặp gỡ, hai linh hồn cô đơn, lại dấy lên những rung động giữa hai người.

Cô thương anh, đặc biệt khi anh thỉnh thoảng để lộ ra sự ôn nhu, bởi vì rất ít nên điều đó càng có vẻ trân quý, luôn làm cho cô cảm động không thôi.

Dưới đáy lòng khẽ thở dài, cô thu hồi tầm mắt, cắn cắn môi di động thân thể đã bị anh ép buộc quá mức, từ trên thảm nhặt lên âu phục của mình, phát hiện quần áo đã bị xé rách vài chỗ, cô lại thở dài, lấy áo sơmi mà anh đã cởi ra mặc vào người, áo sơmi rộng thùng thình vừa vặn che khuất cặp mông đầy đặn xinh đẹp của cô.

Bàn chân nhỏ nhắn bước trên thảm mềm mại, cô bỗng nhiên dừng lại, quỳ xuống đem bó hoa hồng ôm vào trong lòng.

Hoa hồng vẫn xinh đẹp như trước, hương thơm thanh nhã tản ra trong không khí, cô khẽ nhíu mày, không biết chuyện gì xảy ra, lồng ngực dâng lên một cảm xúc đau thương khó tả, làm cho trong lòng cô cảm thấy ghen tuông.

Là cô trở nên tham lam sao? Cảm thấy tủi thân khi chỉ mình cô đơn phương trả giá, bây giờ cô cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy ủy khuất sao?

Cô và anh từng có vô số lần thân mật về thân thể, nhưng lại thủy chung không thể tiếp cận tâm của anh, nay... cô lại không có biện pháp thuyết phục bản thân, lừa gạt bản thân, giả vờ bản thân là duy nhất của anh nữa rồi sao?

Yêu một người chính là không cần hồi đáp, không phải sao? Cô từ khi nào thì trở nên ích kỉ tư lợi như vậy? Bản thân đã như thế, cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Chất lỏng ấm áp từ trong khoé mắt chảy ra, cô lấy tay che miệng lại, cố gắng ngăn chặn tiếng khóc nức nở.

Bỗng nhiên, một bóng người cao lớn bao phủ lấy cô.

Cô giống như ý thức được cái gì, vội vàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên quay đầu nhìn lại, phát hiện người đàn ông đáng lý ra đang ngủ say ở trên giường không biết đã tỉnh lại từ khi nào, giờ phút này đang đứng ở sau lưng cô, dùng một ánh mắt cổ quái lại làm người đối diện tim đập nhanh không thôi nhìn chăm chú vào cô.

"Duẫn, Duẫn Thần..." Kiều Vũ Tâm lắp bắp gọi anh, hai má nóng lên.

Cô bất giác cúi mặt xuống, không muốn cho anh nhìn thấy bộ dáng yếu ớt rơi lệ của mình.

Nghiêm Duẫn Thần mím môi không nói lời nào, liếc mắt nhìn cô lẻ loi ở một mình bên bó hoa, vừa ngắm bó hoa hồng được cô ôm vào trong ngực, tuy rằng trong lòng còn đang khó chịu khi nhìn thấy cô nhận lấy cái bó hoa chết tiệt do đàn em tặng, nhưng khi thấy cô vô cùng trân quý ôm trong lòng bó hoa hồng do mình tặng, tâm tình tối tăm bỗng dưng chuyển tốt rất nhiều.

Ít nhất điều này chứng minh, ở trong lòng cô, Nghiêm Duẫn Thần anh dù sao cũng không giống những người khác.

Không khí có chút quỷ dị, Kiều Vũ Tâm hít thở sâu để cho tâm tình phấn chấn lên, cô thử đứng lên, nhưng hai chân còn không kịp khởi động, đầu gối đột nhiên bủn rủn --

"A!"

Giây tiếp theo, cô ngã vào trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông đối diện, vừa vặn được cánh tay rắn chắc của Nghiêm Duẫn Thần ôm lấy.

"Em, em... Anh buông ra, em có thể tự đi." Cô cắn môi ngập ngừng, hai gò má nóng hừng hực. Dựa sát vào da thịt trần trụi của anh, máu của cô lại xôn xao lên.

Nghiêm Duẫn Thần không đáp lại yêu cầu của cô mà trực tiếp bế bổng cô lên, đi trở về bên giường ngồi xuống.

Cô ngồi ở trên đùi anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống bị ngón tay thon dài của anh nâng lên, bị động nhìn thẳng vào đáy mắt đen tối lại thần bí của anh.

"Không cho phép khóc." Từ đôi môi mỏng nói ra những lời lẽ bá đạo ngang ngược, anh nheo lại ánh mắt sắc bén, ngón tay thô ráp dịu dàng lau đi nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt cô.

"Em không khóc..." Nhỏ giọng cãi lại, cô lại cúi chiếc cổ trắng noãn xuống.

"Nói dối." Hai ngón tay của anh hơi hơi dùng sức, giữ chặt cằm của cô, không cho phép cô né tránh.

Kiều Vũ Tâm cảm thấy rất khốn khổ. Rất nhiều lúc, cô không biết bản thân nên dùng loại thái độ gì để đối mặt với người đàn ông vô cùng ngang ngược này.

Trong bốn năm nay, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, cô từng một lần lại một lần để tay lên ngực tự hỏi, vì sao không phải là anh thì không thể? Cô không thể tìm thấy lời giải đáp, lúc ấy mới thật sâu cảm nhận được, thì ra yêu một người, căn bản không cần bất kỳ lý do gì.

Cô đã không tự chủ được yêu anh tha thiết.

Thở sâu, cô cố gắng hạ thấp thanh âm, giọng nói có chút trầm thấp: “Ở buổi lễ tốt nghiệp hôm nay của em, anh tặng hoa cho em... Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em, em rất vui, rất vui, nhưng... Nhưng anh đột nhiên phát giận, anh không phân rõ phải trái..."

Nói xong, nước mắt lại chảy ra từ khóe mắt, hai dòng nước mắt trong suốt bất ngờ từ đôi má phấn chảy xuống.

Nghiêm Duẫn Thần giống như đã trúng một quyền thật mạnh vào ngực.

Đúng vậy, anh thừa nhận bản thân không phân rõ phải trái.

Mỗi lần gặp chuyện có liên quan đến cô, điều vẫn luôn làm anh kiêu ngạo là sự bình tĩnh cùng lý trí liền hoàn toàn bị công phá, cái loại xôn xao cùng cuồng nhiệt ẩn sâu trong tâm linh đó, ngay cả chính anh cũng không có cách nắm giữ.

Cho dù phát giận vô cớ là lỗi của anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không mở miệng xin lỗi.

"Anh ghét em khóc." Khóc làm anh cảm thấy tâm phiền ý loạn, giống như bị người ta siết chặt cổ, khó có thể hô hấp.

Nghe anh nói như vậy, Kiều Vũ Tâm mếu máo, thương tâm khẽ trách: "Vậy anh đừng nhìn! Anh, anh buông..."

Cô từ trên đùi người đàn ông giãy dụa đứng lên, dùng tay chống đẩy anh. Đột nhiên, khuôn mặt tuấn tú của anh cúi xuống, mạnh mẽ chế trụ cái miệng nhỏ của cô, nóng bỏng dây dưa.

"Anh... Ưm ưm..." Đáng ghét, đáng ghét quá đi! Sao anh có thể khi dễ cô như thế?! Kiều Vũ Tâm nức nở, dùng cách nào cũng không thoát khỏi công kích cháy bỏng của người đàn ông này, môi của cô bị bắt mở ra, cái lưỡi đinh hương bị anh hút lấy, khiêu khích, anh hoàn toàn đoạt đi hô hấp của cô.

Nghiêm Duẫn Thần không chỉ không buông cô ra, mà càng ngày càng táo bạo hơn ôm chặt thân thể mềm mại của cô trong lòng, xoay người đem cô đặt trên giường lớn, một tay gọn gàng cởi áo sơmi nam tính trên người cô.

Tình dục như lửa dại cháy lan ra đồng cỏ, anh gần như tôn thờ thân thể hoàn mỹ của cô gái này, dùng bàn tay thô lỗ một lần lại một lần trêu chọc cô, tra tấn cô, làm cho cô khó có thể kiềm chế bật ra tiếng rên rỉ.

"Không cần... anh, anh... Hu hu... Không công bằng..." Kiều Vũ Tâm nhíu lại đôi mi thanh tú, thở gấp liên tục, da thịt trắng như tuyết nhuộm lên một tầng phấn hồng.

"Thế giới này hiếm có nhất đó là công bằng. Vũ Tâm, đừng kháng cự anh, em không ngăn cản được đâu." Môi của anh ở trên chiếc cổ tinh tế của cô hạ xuống vô số dấu hôn, lúc nặng lúc nhẹ, dấu hôn này là ấn ký đặc biệt của anh, biểu thị cô gái nhỏ dưới thân là vật sở hữu của anh.

Khi đỉnh nhũ tiêm bị ngậm vào trong miệng ấm áp của anh, Kiều Vũ Tâm khẽ rên lên, nhịn không được ưỡn cong người.

Ngón tay của cô chìm vào trong mái tóc đen rối tung của anh, ý thức dần dần hỗn loạn, người đàn ông không ngừng dụ dỗ mê hoặc cô, đốt lửa trên người cô, khiến cô binh bại như núi đổ, như thế nào cũng không chống cự được công kích mãnh liệt của anh.

"Duẫn Thần... Duẫn Thần..." Tất cả những kiên trì đều mềm hoá, tất cả những ủy khuất cũng đều bị người đàn ông âu yếm hòa tan trong những cái vuốt ve ôm ấp, ngoài anh ra, cô còn có thể yêu ai?

Anh đang giúp cô cởi bỏ gông xiềng vô hình, dưới sự thiêu đốt của liệt hỏa, cô trở nên vô cùng lớn mật, bắt đầu không hề cố kỵ đáp lại khiêu khích của anh.

Cánh tay non mịn chủ động quấn chặt ở sau gáy anh, môi cô khẽ nhếch phát ra tiếng rên rỉ, đùi ngọc đã mở ra cho anh, để cho hoa huyệt ẩm ướt giữa hai chân kề sát vào nam căn đang căng cứng của anh, lặng lẽ và thành thật mời mọc anh chiếm hữu.

"Duẫn Thần... Ô ô ô..."

Cô không biết vì sao mình lại muốn khóc, chỉ biết trong cơ thể trống rỗng đến mức không thể chịu đựng được, hai chân kẹp chặt anh, cọ xát anh, thân thể ngọc ngà quyến rũ gắt gao dán sát vào thân hình cường tráng của anh.

Nghiêm Duẫn Thần hôn lên cặp môi thơm mê người, trong nháy mắt, như cô mong muốn vùi sâu vào trong thân thể cô.

Kiều Vũ Tâm trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, tất cả tiếng thét chói tai cùng rên rỉ đều bị người đàn ông ngậm nuốt vào miệng, nam tính thô to nóng rực ra ra vào vào trong u huyệt non mịn của cô, lấy tư thái ngang nhiên hoàn toàn chiếm lấy cô.

Người đàn ông nằm đè ở trên người cô, bắt đầu mãnh liệt hành động, đôi môi rốt cục rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn đã sưng của cô.

Anh hơi nhấc nửa người trên lên, nhìn khuôn mặt mê loạn đỏ bừng, chuyên chú không ngừng đâm vào rút ra, cảm nhận khoái cảm tuyệt vời ở chỗ kết hợp của hai người.

"Lúc trước là em quyết định theo anh, em còn thoát được sao?" Nghiêm Duẫn Thần vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ẩm ướt mồ hôi của cô, bàn tay dọc theo đường cong của cằm và cái gáy trơn mịn, bao lại bầu ngực sữa xinh đẹp, bừa bãi vuốt ve.

"Ha a..." Kiều Vũ Tâm khó có thể kiềm chế được tiếng rên rỉ.

Cô trốn không thoát, trong lòng cô biết rất rõ điều này, khi cô đem bản thân cho anh, thì đã vĩnh viễn không có biện pháp tìm được lối quay về, vĩnh viễn không thể thu hồi lại phần tình cảm đã cho đi này.

"Hic..." Cô lại rơi lệ, lần này là vì thân thể không chịu nổi quá nhiều vui sướng.

Tiết tấu kịch liệt của người đàn ông đã đem linh hồn của cô lên cao, rất cao, cô khát vọng bản thân theo kịp tốc độ của anh, say mê trong lòng anh.

"Rất cuồng dại đúng không?" Nghiêm Duẫn Thần khàn giọng hỏi, cơ bắp toàn thân căng chặt, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Lúc này anh, giống như một con báo đen cường tráng lại lãnh khốc, giữ chặt con mồi bên dưới móng vuốt sắc nhọn, cướp lấy tất cả những gì thuộc về anh.

Kiều Vũ Tâm không có biện pháp trả lời, cảm thấy bản thân cô như sắp bị anh xé ra rồi nuốt vào bụng, nhưng cô cam tâm tình nguyện, người đàn ông không thể nắm bắt này, cho dù đến cuối cùng anh muốn dẫn cô xuống địa ngục, cô cũng sẽ không hề ngần ngại mà đi theo anh...

"Em yêu anh! Duẫn Thần, em yêu anh! A a --" Cô thét chói tai, hoàn toàn tan vỡ trong đợt công kích nóng bỏng mạnh mẽ của Nghiêm Duẫn Thần

Trong nháy mắt, cô thể nghiệm được cảm giác tử vong, cũng đồng thời cảm nhận được cảm giác ngọt ngào nhất của nhân gian.

Kiều Vũ Tâm ngất đi, mang theo nụ cười thỏa mãn.

Trời đã sáng, trong căn phòng to như thế, có mùi hương thức ăn lan tỏa trong không khí,khiến người đàn ông nằm úp sấp ở trên giường lớn chậm rãi tỉnh lại.

Nghiêm Duẫn Thần mở mắt ra, quét nhìn chung quanh. Người phụ nữ đã tận hưởng cảm giác vui sướng tột bực dưới thân anh tối qua, lúc này không thấy bóng dáng, chỉ có hương thơm của cô còn lưu lại trên dra giường.

Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng, biết cô vẫn đang ở nhà, giống như mọi khi, cô đang giúp anh tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng ngon miệng.

Thân thể cùng tinh thần tràn ngập sau sức sống, anh thường không ngủ sâu, hơi có động tĩnh sẽ tỉnh lại, nhưng mỗi khi chỉ cần ôm cô vào lòng, mùi hương ngọt ngào trên da thịt của cô luôn mang theo tác dụng yên giấc, luôn có thể làm cho tâm tình xao động của anh trở nên yên tĩnh.

Anh quyến luyến thân thể mềm mại của cô, bốn năm trước gặp gỡ cô, là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời của anh.

Động tác tao nhã gọn gàng đứng dậy, anh đi vào phòng tắm bên trong phòng ngủ chính, cái giá bên trong đã được để sẵn một bộ quần áo nam sạch sẽ, nụ cười nhẹ xuất hiện bên môi anh càng thêm sâu sắc, tưởng tượng Kiều Vũ Tâm chuẩn bị sẵn cho anh, hình dung dáng vẻ bận rộn của cô, điều này làm cho tâm tình anh cực kì vui vẻ.

Rửa mặt xong, bước chân của anh như báo đen vô thanh vô tức, lén lút đi xuống thang lầu, tiếp theo hai tay ôm ngực, tựa vào cạnh cửa phòng bếp, trầm tĩnh nhìn chăm chú thân ảnh tinh tế mặc tạp dề vàng nhạt kia.

Kiều Vũ Tâm đang nấu mỳ Ý với sốt cà chua và thịt bằm.

Bên kia bếp gas để một nồi nước, cô nấu thịt vụn với lửa nhỏ, bên bếp còn lại cô bỏ bó mì vào trong nồi nước sôi.

Mỳ sợi xoay tròn trong nước, nấu khoảng 7, 8 phút, thừa dịp thời gian chờ mì chín, cô bắt đầu thu thập đồ chưa rửa trên bồn, đem dụng cụ vừa mới lấy ra sử dụng toàn bộ tẩy rửa sạch sẽ để trở về vị trí cũ.

Cô mang dao đến vòi nước để rửa, ngón tay đem chỗ thịt vụn còn dính lại trên lưỡi dao rửa sạch, không cẩn thận, đầu ngón tay bị lưỡi dao xẹt qua, cắt ra một vết thương nhỏ.

"A!" Chính cô cũng hoảng sợ, ngây người nhìn máu đỏ chảy ra trên ngón tay.

Nhưng vào lúc này, một thân hình cao lớn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai di chuyển đến, mạnh mẽ cầm ngón tay bị thương của cô.

"Duẫn, Duẫn Thần..." Kiều Vũ Tâm lại bị dọa một lần nữa.

"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Sắc mặt của Nghiêm Duẫn Thần rất không dễ nhìn, cầm lấy tay cô tiến đến dưới vòi nước rửa sạch, tiếp theo, lại đem ngón tay bị thương của cô bỏ vào trong miệng.

Kiều Vũ Tâm có thể cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp của anh để trên miệng vết thương, giống như đang âu yếm... Cô không biết đau, thân thể nóng nóng, hai má cũng nóng nóng.

Chính trong lúc này anh lại lơ đãng toát ra sự ôn nhu cùng thương tiếc, làm cho lòng cô không chỉ một lần, mà là ba, bốn lần luân hãm, liều lĩnh, thầm nghĩ muốn ở cạnh bên anh.

Cô lặng lẽ thở dài, giọng mềm mại: "Không sao đâu, chỉ là một vết thương nhỏ..."

Cô thử rút tay về, anh lại không chịu buông, rút ra hai tờ khăn giấy bao lấy ngón tay bị thương, kéo cô đi ra ngoài.

"Duẫn Thần, anh muốn đi đâu? Em còn đang nấu ăn!" Kiều Vũ Tâm không rõ ý định của anh nhẹ nhàng trách.

"Đến bệnh viện, tay em cần xử lý."

"Cái gì?!" Kiều Vũ Tâm lập tức dừng chân, dùng tay kia ôm chặt khung cửa phòng bếp, "Tự em có thể xử lý, đâu có nghiêm trọng đến thế..." Cô bỗng nhiên hô đau, "A! Anh nắm đau tay em!"

Nghiêm Duẫn Thần bị lời nói của cô lam cho hoảng sợ, vội vàng buông tay.

Thật vất vả lấy được tự do, Kiều Vũ Tâm đang cầm ngón tay bị thương thở dốc.

"Có phải đau lắm không? Anh nhìn xem..." Mi tâm của Nghiêm Duẫn Thần nhăn lại, theo bản năng lại muốn vươn tay chạm vào cô.

Kiều Vũ Tâm lắc lắc đầu."Không... Không sao." Vừa rồi cô kêu lên đau đớn, chỉ là vì muốn cho anh buông tay, kỳ thật anh vẫn chưa thật sự cầm đau cô.

"Thực xin lỗi." Người đàn ông đột nhiên thốt ra lời xin lỗi.

Ngực của Kiều Vũ Tâm bỗng nhiên nóng lên.

Ba chữ đơn giản đó, anh không dễ dàng nói ra khỏi miệng, không biết tại sao, làm cho cô có cảm giác không riêng gì vì cầm đau tay cô, mà còn bao gồm luôn cả tính tình xấu của anh hôm qua.

Hốc mắt nóng lên, cô không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời chiếm lĩnh tầm mắt.

"Em không sao..." Dùng sức hít một hơi thật sâu, cô bức ánh mắt đỏ lên của mình bình thường lại, ngước mặt lên nhìn anh nở nụ cười. Giống như muốn che giấu cái gì, cô lấy tờ khăn giấy đang đặt trên miệng vết thương, để lộ ra miệng vết thương đã cầm máu, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Anh xem, thật sự chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không cần đến bệnh viện đâu, chờ một chút dùng băng cá nhân dán là xong mà."

Nghiêm Duẫn Thần nhìn cô thật sâu, trong ánh mắt kia ẩn chưa rất nhiều điều, làm cho tim cô đập loạn.

Tạm thời quên đi ưu thương mà hôm qua anh tạo lên! Giờ này phút này, cô không muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa.

Có thể ở bên cạnh anh lẳng lặng yêu anh, dùng cách của bản thân yêu anh, như vậy là đủ rồi. Cô hẳn là càng phải nên quý trọng mỗi phút mỗi giây này, dù sao trong tương lai diễn biến như thế nào, ai cũng không biết, cô còn có thể giống như bây giờ thương anh bao lâu, không có ai có thể đưa ra đáp án.

Bị ánh mắt nóng bỏng và sắc bén của người đàn ông trước mặt nhìn làm cô thấy không được tự nhiên, cô đỏ mặt cắn cắn môi, đột nhiên nhớ ra trong nồi còn đang nấu mì, không khỏi hét lên, vội vàng xoay người chạy trở về.

"Mì nhừ hết rồi!"

Cô giống như một con ong mật cần cù chăm chỉ lao động, đầu tiên là vội vàng tắt lửa, lấy ra hai cái đĩa lớn, giây tiếp theo, vật gì đó trong tay cô đều bị lấy đi.

"Em muốn làm gì?" Nghiêm Duẫn Thần trầm giọng hỏi.

Bị anh trừng, Kiều Vũ Tâm lúng ta lúng túng nói: "Em... Em muốn vớt mì ra đặt lên đĩa, sau đó... Sau đó lại cho vào sốt thịt bằm với cà chua, em còn nấu súp hải sản... Anh không phải thích nhất ăn mì Ý với sốt thịt bằm và soup hải sản sao?"

"Đi vào phòng khách ngồi. Em chờ một chút anh giúp em bôi thuốc, dán băng cá nhân."

"Hả?"

"Còn không đi?!" Anh nheo lại hai mắt.

"Nhưng... Mì..."

"Mì vẫn ở đây, sẽ không chạy trốn."

"Hả?! À..." Cô giật mình ngây người, bộ dáng có chút vô tội, dưới cái nhìn sắc bén của người đàn ông, rốt cục thoáng phục hồi tinh thần lại.

Cô không chủ động đi về phòng khách, mà là chờ Nghiêm Duẫn Thần đặt hai cái đĩa lớn xuống bàn, tắt sốt thịt bằm đang được nấu với lửa nhỏ đi, sau đó mới nắm lấy tay cô, dẫn cô ra bên ngoài.

Lúc này, cô ngoan ngoãn đi theo anh, bị anh ấn ngồi ở trên sô pha trong phòng khách.

Anh mang hộp cấp cứu dùng trong nhà ra, lại lấy ra một chai thuốc sát trùng và một hộp băng cá nhân, nửa quỳ ở trước mặt cô, thật cẩn thận cầm tay cô, bắt đầu xử lý miệng vết thương.

Lực nắm của anh rất ôn nhu, giống như cô là bảo bối dễ vỡ, luyến tiếc chạm vào làm đau cô.

Người đàn ông vừa bá đạo vừa ôn nhu này! Luôn luôn chạm vào nơi mềm mại nhất của trái tim cô... Kiều Vũ Tâm lặng lẽ thở dài, hiểu được trong cuộc đời mình sẽ không bao giờ yêu thương người khác giống như đã từng yêu anh.

Anh là duy nhất, vướng bận duy nhất của cô, làm thế nào cũng không chặt đứt được.

"Nghĩ cái gì?" Xử lý xong vết thương, Nghiêm Duẫn Thần nâng lên khuôn mặt tuấn tú, thấp giọng hỏi.

Kiều Vũ Tâm lắc lắc đầu, mỉm cười. "Không có gì. Chỉ là... Cám ơn anh."

Cám ơn anh trở thành người yêu của cô, cho dù không biết địa vị bản thân ở trong lòng anh, nhưng chỉ cần cô có thể yêu, trên đời này còn có anh có thể cho cô yêu, thì cô đã cảm ơn ông trời rồi.

Khóe miệng của Nghiêm Duẫn Thần khẽ nhếch, khuôn mặt anh tuấn bí hiểm."Cảm ơn anh cái gì?"

Kiều Vũ Tâm vẫn mỉm cười, nhẹ mím môi.

Bỗng nhiên, Nghiêm Duẫn Thần lấy một tay kéo cô vào trong lòng, ngay lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi môi nóng bỏng của anh nhanh chóng ngậm lấy môi cô.

"Ưm... Duẫn Thần..." Cảm giác choáng váng hoa mắt lại đánh úp lại, anh hôn đến mức tay chân cô bủn rủn, nhu nhược vô lực tùy ý anh ôm.

"Anh ghét em nói lời cảm ơn." Anh nói gần như ương ngạnh, đôi tay siết chặt lấy cô, môi lưỡi càng lúc càng nóng bỏng, ở trong miệng nhỏ ngọt ngào gây sóng gió.

Kiều Vũ Tâm một chút cũng không phải đối thủ của anh, huống chi giờ khắc này cô hoàn toàn không muốn kháng cự.

Hai tay trắng nõn bò lên cổ anh, thẳng thắn đáp lại nụ hôn của anh không hề giữ lại. Giờ khắc này, bọn họ chỉ cần chuyên chú yêu đối phương, những thứ khác, tất cả đều là dư thừa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.