Giai Nhân Ôn Nhu Của Hắc Báo

Chương 5: Chương 5




Có được sự đồng ý của Nghiêm Duẫn Thần, mấy ngày nay Kiều Vũ Tâm đi làm tâm tình thực rất tốt.

Cô cùng các đồng nghiệp ở chung với nhau rất hòa hợp, vợ chồng giám đốc cũng thích cô, hơn nữa điều làm cô vui nhất, đó là người đàn ông cô yêu mến đã thỏa hiệp, cho dù lúc trước trong lòng có nhiều ủy khuất, cũng tự nhiên vì vậy tan dần.

"Vũ Tâm, lần này thật vất vả mới giành được quyền làm đại lý cho sản phẩm mới của Đức, lợi nhuận cao lắm đó, giám đốc khó có được một lần mời mọi người đến khách sạn Nhật năm sao ăn cơm, sao cậu lại vội vã trở về?" Đồng nghiệp Tiểu Chu từ phòng ăn trong khách sạn cao cấp đuổi theo chạy ra, một tay nắm lấy Kiều Vũ Tâm, một tay giữ chặt thắt lưng nhỏ bên dưới chiếc áo khoác mỏng của cô, còn cố ý cong đôi môi đỏ mọng ăn vạ. "Mặc kệ! Mỗi lần ra ngoài chơi, cậu không phải thích ngồi bất động, thì chính là ‘bỏ trốn’ trước, cậu rốt cuộc vội về nhà làm gì thế?!"

Kiều Vũ Tâm ôn nhu thở dài, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khẽ nói: "Các cậu chơi vui vẻ là được rồi, tớ đã hứa với một người, không thể đi chơi quá muộn." Trên thực tế, đi ra ngoài cùng mọi người ăn cơm vui vẻ thì không sao, cô chỉ sợ một lát nữa mọi người còn muốn tiếp tục đi ktv ca hát, khiêu vũ, cô đối với loại hoạt động này thật là "xin miễn thứ cho kẻ bất tài”.

Huống chi, người đàn ông cô thương nói không chừng đang ở trong nhà chờ cô.

Vài ngày nay anh vẫn ở lại Đài Loan, không ra nước ngoài công tác, cô thích được ở chung dưới một mái nhà với anh, cho dù chỉ là ăn một bữa cơm vô cùng đơn giản, cùng nhau xem tivi, phim nhựa hoặc là nghe nhạc, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Cô hiểu được, điều có thể làm cô vui vẻ hạnh phúc thực ra vô cùng đơn giản, có thể được dựa vào anh, an tĩnh sống, ở trong cuộc sống đơn giản cảm nhận cảm tình sâu sắc, như vậy là đủ rồi.

Tiểu Chu không chịu buông tay, dẫn cô đi thẳng đến đại sảnh khách sạn, hắc hắc cười. "Cậu nói 'Người ta', có phải chính là bạn trai mà cậu quý mến hay không? Thì ra cậu đã sớm là hoa đã có chủ, làm sao phải giữ bí mật như vậy? Tớ còn muốn giới thiệu cho cậu một người đàn ông tốt nha!"

Kiều Vũ Tâm đỏ ửng cả khuôn mặt, mím môi mỉm cười.

Tiểu Chu còn nói: "Cậu không nói lời nào liền chứng tỏ tớ nói trúng rồi nhá! Ha ha a... Vũ Tâm, lần tới cậu nhớ dẫn bạn trai đi cùng, cho mọi người nhận thức nhau một chút, không phải tốt hơn sao?"

"À... Anh ấy không thích chỗ đông người." Nhớ tới Nghiêm Duẫn Thần, trong lòng cô dâng lên một trận nhộn nhạo, cả khuôn mặt xinh đẹp mang theo phong thái mê người. "Tiểu Chu, tớ thật sự phải đi rồi, tớ sợ anh ấy sẽ lo lắng."

"Tiểu thư à, cậu thật sự bị người đàn ông kia quản quá chặt rồi, như vậy không tốt lắm đâu!" Tuy rằng nói như vậy, Tiểu Chu vẫn thực thức thời buông "móng vuốt" ra.

Nghe vậy, Kiều Vũ Tâm vẫn khẽ mỉm cười, trêu ghẹo nói: "Mau trở lại chỗ ngồi đi, hôm nay giám đốc chọn rất nhiều đồ ăn ngon, cậu đi ra lâu như vậy, các món ăn ngon đều bị cướp sạch đấy."

Tiểu Chu như ở trong mộng sực tỉnh, quang quác kêu to: "Đúng rồi aaaa! Mau mau mau, tớ phải trở về cố thủ vị trí, cậu đi đường cẩn thận nhé, bye bye!"

"Bye." Nhìn Tiểu Chu tràn đầy sức sống vọt vào trong, Kiều Vũ Tâm không khỏi bật cười lắc đầu.

Thu hồi tầm mắt, cô đi thẳng ra hướng cửa lớn, vừa đi vừa từ trong túi lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Nghiêm Duẫn Thần, hỏi thử anh ấy đang ở đâu? Đã ăn cơm chiều hay chưa? Có cần cô đến siêu thị mua một chút nguyên liệu nấu ăn trở về hay không?

Trong đầu nghĩ tới một số việc vụn vặt đó, khẽ mím đôi môi chỉ có chính mình mới biết được ý cười, đột nhiên, một cơn gió thoảng mang theo hơi thở nam tính quen thuộc từ phía đối diện mà đến, trong lòng cô ngẩn ra, theo phản xạ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

Đập vào mắt, Kiều Vũ Tâm nhất thời sững sờ ở tại chỗ.

Là anh ấy. Nghiêm Duẫn Thần trong bộ tây trang thẳng thớm, quần áo cắt may vừa người càng làm nổi bật vóc dáng của anh, sợi tóc đen như mực được chải chuốt cẩn thận ôm sát phía sau đầu, làm lộ ra khuôn mặt anh tuấn hào phóng.

Anh trầm ổn đi tới, trong khuỷu tay bên trái dẫn theo một cô gái diễm lệ mê người, người kia mặc lễ phục dạ hội đồng bộ với bộ Âu phục trên người anh, lộ ra bờ vai trắng mịn, mái tóc dài bay bay động lòng người, hai người tạo hình phối hợp vô cùng hoàn mỹ, quả thực là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Kiều Vũ Tâm giống như đã quên nên hô hấp như thế nào, ngay cả nói cũng nói không được, chỉ ngây ngốc nhìn bọn họ đi từng bước một đến gần, trong đầu hỗn loạn --

Người con gái xinh đẹp kia là ai?!

Vì sao bọn họ thân mật như thế?!

Anh... Anh dẫn người ta đến khách sạn làm cái gì?!

Nghiêm Duẫn Thần dẫn theo bạn gái xinh đẹp, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Kiều Vũ Tâm một cái, giống như đối mặt với một người xa lạ từ bên cạnh cô bước qua.

"Duẫn..." Kiều Vũ Tâm quay đầu lại muốn kêu anh, nhưng khi nhìn thấy anh ôn nhu giúp đỡ bạn gái bên cạnh, không biết tại sao cô lại gọi không ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy trái tim đau quá.

Người con gái xinh đẹp kia bỗng nhiên dừng bước, có chút nghi hoặc quay đầu, nhìn Kiều Vũ Tâm sắc mặt tái nhợt, lại theo ánh mắt của cô nhìn về phía Nghiêm Duẫn Thần bên cạnh, khẽ hé đôi môi đỏ mọng hỏi: "Thần, hai người quen nhau sao? Sao cô ấy cứ mãi nhìn anh?"

Nghiêm Duẫn Thần khẽ nhếch đôi môi mỏng. "Anh không biết cô ta."

"Phải không?" Cô gái xinh đẹp khẽ cong đôi môi đỏ mọng, như là đang ghen ."Đàn ông các người là tệ nhất, nói không chừng anh và cô ấy thực sự có cái gì, bây giờ thì đương nhiên không chịu thừa nhận rồi."

"Đừng cáu kỉnh, có em, anh còn có thể để ý người con gái nào khác sao?" Giọng điệu của anh vô cùng cưng chiều, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị bởi vì ý cười dịu dàng mà mềm hoá, vươn tay cưng chiều mà nhéo nhéo cằm của cô ấy, "Bé ngoan, chúng ta vào thôi, đừng để ý cô ta nữa."

"Vâng." Cô gái xinh đẹp yêu kiều nở nụ cười, cố ý vô tình lấy ánh mắt thị uy kiêm cảnh cáo liếc nhìn Kiều Vũ Tâm một cái, thế này mới ôm cánh tay Nghiêm Duẫn Thần một lần nữa, cùng anh đi về hướng quầy khách sạn.

Kiều Vũ Tâm không hiểu được vì sao mình còn không chạy đi? Hoặc là hai chân của cô đã mọc rễ rồi, bị đống đinh gắt gao trên mặt đất không thể động đậy.

Ánh mắt của cô không tự chủ được đuổi theo đôi nam nữ kia, tận mắt thấy bọn họ đi tới quầy lễ tân xem số phòng được ghi trên thẻ từ, sau đó họ đi vào trong thang máy, rốt cục biến mất ở trước mắt cô.

Vì sao... Vì sao... Thì ra anh thích là người khác sao? Cô lại còn ngây ngốc nghĩ rằng... Có lẽ, anh cũng từng có một chút thích cô, thậm chí có một chút... Yêu cô.

Trái tim cô rất đau, đau đến mức không thể hô hấp. Con người vì sao phải có cảm giác?! Giờ này khắc này, cô có thể không cần cảm nhận gì hết, không cần biết gì hết, không cần quan tâm gì nữa cả….

"Tiểu thư, cô làm sao vậy? Tiểu thư? Tiểu thư?! Cô có nghe thấy tôi gọi cô không?! Sắc mặt của cô tái quá! Tiểu thư -- "

Bên tai liên tiếp truyền đến tiếng kêu to, rốt cục Kiều Vũ Tâm cũng phục hồi tâm thần, cô nhìn nhân viên bảo vệ khách sạn đứng ở trước mặt, suy yếu cười cười, lại không biết nụ cười kia vô cùng thống khổ, vừa thấy đã thương lòng.

Nhân viên bảo vệ quan tâm hỏi: "Có phải cô không thoải mái hay không? Tôi gọi một nhân viên phục vụ đưa cô đến bệnh viện nhé? Hay là gọi điện thoại cho người trong nhà của cô, tôi giúp cô tìm người lại đây?"

Người nhà... Cô làm sao còn có người nhà? Mà người đàn ông cô yêu thương lúc này đang ôm một người phụ nữ khác, còn xem cô trở như người xa lạ, muốn cô đi đâu tìm người nhà đây?

Kiều Vũ Tâm mơ mơ màng màng nghĩ, lắc lắc đầu.

"Cám ơn anh, tôi không sao..." Chỉ là tan nát cõi lòng thôi, có thể có chuyện gì chứ?

Cô lại một lần nữa nhẹ giọng nói lời cảm ơn, bước chân nhẹ hẫng đi ra cửa lớn. Lúc này, bên ngoài khách sạn có một trận mưa phùn nhỏ, cô không mang ô, cũng không định kêu taxi, cứ như vậy đi trong làn mưa, tùy ý để cho mưa bụi dính đầy trên tóc và quần áo của cô, để mặc khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm lạnh lẽo.

Cô không biết mình có phải đang khóc hay không, hốc mắt đau rát, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, là nước mắt. Hay là mưa rơi vào trong mắt?

Cô không biết... Có lẽ, chúng nó đã quyện vào nhau, khong thể phân biệt được nữa...

Ngồi ở đu dây trong công viên hồi lâu, Kiều Vũ Tâm theo bản năng đung đưa hai chân, trong cơn mưa phùn bay tán loạn trước trước sau sau nhẹ nhàng lay động bàn đu dây.

Toàn thân cô ướt đẫm, sợi tóc dính trên má, trên trán, cô cảm nhận được cơn rét lạnh, lại vì hỗn loạn trong lòng mà không muốn tìm nơi tránh mưa.

Tối nay, cô không trở về nơi mà cô cùng anh đã chung sống, bởi vì đột nhiên, cô phát hiện bản thân không có tư cách yêu cầu anh cái gì.

Nói thương anh, cũng là tình cảm đơn phương của cô, anh chỉ là bị động nhận lấy mà thôi, anh chưa bao giờ cho cô bất kỳ hứa hẹn gì, quan hệ giữa bọn họ kỳ thật thân mật nhưng lại xa cách, vừa thân thiết lại vừa hờ hững, cô không thể ngăn cản anh yêu ai, cũng không có quyền lợi như thế.

Đã đến lúc nên tỉnh lại rồi sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống, lòng chua xót, cảm giác tất cả tinh thần của cô đều quặn đau, cô cắn môi, cắn rất dùng sức, giống như muốn cho bản thân đau đến tỉnh lại.

Bỗng nhiên --

"Chết tiệt, em phát điên cái gì thế này?!" Tiếng nói đầy tức giận khó đè nén bùng nổ ở trong mưa đêm.

Kiều Vũ Tâm còn chưa kịp ngước mặt lên để thấy rõ đối phương, thân mình đang run rẩy lập tức bị ôm vào trong một bờ ngực ấm áp, cô ngửi được hơi thở quen thuộc chỉ có trên người anh ta.

Nghiêm Duẫn Thần quả thực không thể tin được anh nhìn thấy cái gì.

Người phụ nữ này thế nhưng có nhà lại không về, trời đang mưa còn chạy đến công viên chơi đu dây?! Chẳng lẽ... Tại vì tình huống ở đại sảnh khách sạn mấy giờ trước?!

Sỡ dĩ lúc ấy anh phải làm như vậy cũng là... Cũng là bất đắc dĩ! Anh quyến rũ người phụ nữ diễm lệ kia, cũng bởi vì một nhiệm vụ anh mới tiếp nhận.

Người phụ nữ kia tên là Tô An An, là trợ lý được lão đại trong chính trị đặc biệt coi trọng.

Người mua lúc này đây không cần anh động đao động súng, chỉ cần anh nghĩ cách thu thập chứng cứ chứng minh vị lão đại kia có liên quan đến các vụ án lừa đảo, thu nhận tiền hối lộ là được.

Tối nay sở dĩ anh và Tô An An cùng nhau xuất hiện ở khách sạn, là vì vị đại lão kia bí mật thuê một gian phòng tổng thống, lén chiêu đãi không ít người có thế lực lớn, anh lấy được sự tín nhiệm của Tô An An, cũng thành công làm cho cô rơi vào trong"Mỹ nam kế", đêm nay mới có thể

thuận lợi lẫn vào nơi bọn họ gặp gỡ, lấy được tư liệu anh cần.

Buổi chiều hôm nay, Kiều Vũ Tâm từng gọi điện thoại cho anh, nói đêm nay sẽ cùng với đồng nghiệp trong công ty liên hoan, còn cam đoan với anh nhất định sẽ về nhà sớm. Nhưng do sai sót ngẫu nhiên, hai người lại gặp nhau ở cùng một khách sạn, còn để cô bắt gặp được.

Lúc ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch làm cho cả người anh cảm thấy không thích hợp, như thế nào cũng không an tâm, thật vất vả tránh được Tô An An, anh lập tức dùng di động liên lạc người mà mỗi khi anh nhận nhiệm vụ, đều đã thay anh âm thầm bảo vệ Kiều Vũ Tâm, nhờ đối phương lại hỗ trợ.

Không nghĩ tới...

Ôm thân mình ẩm ướt của Kiều Vũ Tâm, Nghiêm Duẫn Thần vừa tức lại vừa đau lòng, ném chiếc ô trong tay, anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình bọc người cô lại, ôm cô đi về nhà.

Kiều Vũ Tâm im lặng lạ thường, vùi người ở trong lòng anh khẽ cau mày, không ngờ lông mi khẽ run, đôi môi gần như không còn chút máu run nhè nhẹ.

Ôm cô vào trong xe đang đỗ trong công viên, Nghiêm Duẫn Thần cẩn thận giúp cô cài dây an toàn, lập tức từ ghế sau mang tới một cái khăn lông sạch sẽ, lau mái tóc ướt sũng tóc của cô.

Dáng vẻ ngoan ngoãn lạ thường của cô làm cho anh kinh hãi, sau khi cẩn thận giúp cô lấy lại độ ấm, anh ngồi vào chỗ tay lái khởi động xe, lấy tốc độ nhanh nhất quay về chỗ ở --

Ước chừng 20 phút qua đi, Nghiêm Duẫn Thần chạy xe vào trong gara rồi dừng lại, tắt động cơ, lập tức xuống xe vòng qua bên kia, khom người ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt Kiều Vũ Tâm.

"Vũ Tâm... Thức dậy nào, muốn ngủ chờ tắm nước nóng xong hãy ngủ tiếp." Anh gọi người trong lòng, trái tim quặn đau không thôi. Thân người cô nhẹ hẫng gần như không cảm nhận được sức nặng, lại tái nhợt làm cho trong lòng anh dâng lên cảm giác tội ác cùng cực.

Cô giống như một con búp bê không còn sức sống, cả người ướt đẫm, nhắm chặt đôi mắt làm cho Nghiêm Duẫn Thần đoán không ra cô rốt cuộc là tỉnh, hay là đang ngủ?

Anh cũng quản không được nhiều như vậy .

Ôm cô lên đến phòng ngủ chính ở lầu ba, Nghiêm Duẫn Thần trực tiếp ôm cô vào trong phòng tắm.

Anh đặt Kiều Vũ Tâm vào trong bồn tắm mát xa lớn, mở vòi hoa sen phía trên, điều chỉnh nhiệt độ nước thích hợp, để nước ấm ào ào chảy xuống.

Xoay người lại, anh bắt đầu động thủ cởi bỏ đi quần áo trên người Kiều Vũ Tâm, cởi áo khoác vừa mới dùng để bao lấy thân thể của cô ra, ngón tay tiếp tục bận rộn cởi bỏ móc gài trên áo.

"Không cần..." Khi đầu ngón tay anh đụng chạm đến da thịt non mềm trước ngực cô, cả người Kiều Vũ Tâm run lên, bỗng nhiên đưa tay lên giữ chặt vạt áo trước ngực của mình.

"Vũ Tâm?"

"Không nên đụng em, không cần..." Cô ưu thương lẩm bẩm, đôi mắt khẽ nhếch lên, bên trong chứa đựng sự quật cường.

Đôi bàn tay to lớn mà ấm áp kia sau khi đụng chạm qua người phụ nữ khác, thì đừng chạm vào cô... Cô sẽ chịu không nổi, ít nhất giờ này khắc này, cô không có biện pháp giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Nghiêm Duẫn Thần cảm giác bản thân giống như bị người ta đánh mạnh một quyền.

Anh biết Kiều Vũ Tâm hiểu lầm, muốn giải thích, nhưng sự việc này bao gồm rất nhiều bí mật, anh vẫn không muốn để cho cô biết những việc đó, thế giới của cô tốt đẹp hòa bình, không giống của anh tràn ngập máu tươi cùng bạo lực, anh không hy vọng kéo một người vô tội như cô vào trong vũng lầy này.

Mở miệng, anh trầm thấp nói: "Em phải làm ấm cơ thể lên đã, ngâm nước ấm sẽ làm cho em cảm thấy thoải mái hơn."

"Em không muốn... Em không muốn ở trong này..." Kiều Vũ Tâm lắc đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Anh không xác định cô có hoàn toàn thanh tỉnh hay không, nhưng mặc kệ như thế nào, hiện tại toàn thân cô lạnh phát run, sắc mặt rất xấu, anh tuyệt đối không có khả năng để mặc cô bướng bỉnh.

"Em không thể đi đâu hết." Anh không cho phép thương lượng bỏ lại một câu, mặc kệ kháng nghị của cô, ngón tay lại một lần nữa cởi quần áo của cô.

"Không cần!" Kiều Vũ Tâm cố chấp đứng lên, dùng tay đẩy anh ra.

"Vũ Tâm, nghe lời!" Khẩu khí của anh ác liệt, bởi vì anh đang rất lo lắng cho cô.

"Không nên đụng vào em! Tránh ra, tránh ra -- Em không cần, không cần... Hu hu..." Kiều Vũ Tâm vừa kêu gào vừa khóc lóc, liều mạng đánh vào anh chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông này.

Đau lòng rốt cuộc đến khi nào thì mới có thể chấm dứt?!

Cô khẩn cầu không ngừng, không ngừng mà khẩn cầu , vì sao đau đớn như thể không giảm mà còn gia tăng, còn muốn tra tấn cô hết lần này đến lần khác?!

Nghiêm Duẫn Thần lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy, đầu tiên là thất hồn lạc phách, giống như bị dằn vặt mất hết sức sống, tiếp theo lại giống như mất hết lý trí, bài xích sự đụng chạm của anh, cự tuyệt sự gần gũi của anh... Anh không thể chịu đựng được loại tình huống này, giống như một món đồ trân quý từ trong tay anh mất đi, vĩnh viễn cũng không tìm trở lại.

"Vũ Tâm, dừng lại! Em sẽ làm bản thân bị thương!"

"Tránh ra -- "

Anh làm sao có thể tránh ra?! Nghiêm Duẫn Thần đau lòng nghiêng người ôm lấy thân thể cô, cùng cô bước vào trong bồn tắm lớn.

Nước ấm lập tức liền làm ấm thân thể hai người. Bốn phía dần dần bị phủ kín bởi hơi nước, cũng khiến bầu không khí lúc này có chút mập mờ ái muội.

Nghiêm Duẫn Thần không chút suy nghĩ cúi xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói ra lời kháng cự kia.

Anh hôn chuyên chú như thế, đầu lưỡi ấm áp nhân cơ hội tiến vào miệng cô, dây dưa cùng cái lưỡi đinh hương, hút lấy nước bọt thơm ngọt của cô, sử dụng hết tất cả mị lực dụ dỗ cô.

"Ưm ưm... Không..." Bộ ngực Kiều Vũ Tâm phập phồng không thôi, ở dưới thân anh vô lực giãy dụa, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Bỗng nhiên, cô quyết tâm, hàm răng dùng sức cắn một cái, Nghiêm Duẫn Thần chẳng buồn rên một tiếng, đôi môi mỏng vẫn gắn bó giằng co ở trên miệng cô, cố chấp không muốn thả lỏng.

Đôi mắt thâm thúy ở rất gần, rất mong mỏi được tiến vào trong đôi mắt mênh mông mờ sương xinh đẹp của cô, không hề chớp mắt, tựa như muốn mượn cơ hội này để nhìn thật sâu vào mắt cô, để cô hiểu được quyết tâm của anh.

Bị cô cắn, miệng vết thương lặng lẽ chảy máu, mùi vị mằn mặn lập tức từ đầu lưỡi hai người chảy vào trong yết hầu.

Kiều Vũ Tâm cảm nhận rất rõ mùi máu tươi của anh, trái tim cô co rút, đau đớn như bị xé rách, một sự ưu thương cùng tuyệt vọng khó diễn tả bằng lời nháy mắt bắt lấy cô.

Cô không nỡ làm anh bị thương! Cắn anh bị thương, cô còn đau hơn cả anh... Yêu một người phải chịu đựng sự thống khổ như vậy sao? Cô có thể buông tay hay không? Có thể hay không...

Âm thanh nức nở, cô rốt cục nới lỏng hàm răng, Nghiêm Duẫn Thần cảm nhận được sự hàng phục của cô, kích tình ở trong máu lẻn vào, hôn cô càng sâu.

"Vũ Tâm... Anh muốn cho em ấm áp, bốc cháy vì anh..."

Vốn dĩ, anh không tính ở giờ khắc này muốn cô, vừa mới bắt đầu ôn hòa ôm hôn chỉ là vì ngăn cô tiếp tục thương tổn chính mình, nhưng dục vọng như ngọn lửa hoang dại không thể kiềm chế được cháy lan ra đồng cỏ, càng không thể vãn hồi, anh vô cùng khát vọng tiến vào trong thân thể mềm mại của cô, tại nơi thần bí kia hoàn toàn phóng thích bản thân.

Kiều Vũ Tâm dưới sự âu yếm của anh phát ra tiếng rên rỉ, quần áo của cô từng cái từng cái rời khỏi thân thể, rơi xuống gạch men màu trắng, thân thể trắng nõn nhuộm ánh hồng mê người rất nhanh hiện ra ở trước mắt anh, như món quà trân quý mặc cho anh thưởng thức nhấm nháp.

Nghiêm Duẫn Thần nửa quỳ lên, lấy tốc độ nhanh nhất cởi bỏ hết những trở ngại trên người, thân thể nam tính thon dài cường tráng trần trụi hiện ra ở trước mặt cô, trung tâm dục vọng sớm đã thức tỉnh, ngang nhiên đứng thẳng ở giữa hai chân. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Vũ Tâm đỏ hồng, đôi mi thanh tú của cô từ đầu đến giờ vẫn khẽ nhíu lại, nước ấm đã dâng tới ngực của cô, toàn thân cô nóng lên không thôi.

"Nơi này của em mềm mại lại cứng rắn như thế..." Anh thấp giọng lẩm bẩm, bàn tay thô to đầy vết chai sạn ôm lấy cô, theo làn nước gợn khẽ chạm vào bầu ngực sữa xinh đẹp, chậm rãi xoa nắn.

"Ưm ngô..." Cô thở hào hển, một bàn tay nhỏ bé giữ lấy cánh tay của anh, vốn định cự tuyệt sự xâm phạm của anh, đến cuối cùng lại bất lực giữ chặt lấy anh.

Nghiêm Duẫn Thần dường như biết được nội tâm cô đang giãy dụa, lẳng lặng tác động, bàn tay to đã lén lút tiến vào trong nước tìm kiếm thân thể mềm mại của cô.

"Còn có nơi này..." Tay anh vô cùng tà ác tiến vào giữa hai chân cô, phủ lên khu rừng rậm nữ tính, cực kì chuẩn xác tìm được u kính ngọt ngào, một ngón tay chậm rãi xâm nhập, "Chặt như vậy, nóng như vậy..."

Ngón tay anh bắt đầu co rút, làm ra từng trận sóng nước, cũng làm cho đôi môi đỏ tươi của Kiều Vũ Tâm phát ra tiếng ngâm khẽ yêu kiều. "Nói em muốn anh, Vũ Tâm... Nói đi, nói em muốn anh giữ lấy em, chân chính giữ lấy em."

Ngón tay anh đột nhiên rút khỏi cơ thể cô, một loại trống rỗng đáng sợ lập tức dâng lên, Kiều Vũ Tâm nức nở, cảm thấy giống như có trăm ngàn con kiến đang gặm cắn bên dưới da thịt của cô, làm cho cô vừa đau lại vừa ngứa, như thế nào cũng không thể thỏa mãn.

"Không..." Cô lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Em muốn, em rõ ràng khát vọng tất cả điều này, còn muốn tránh né sao?" Nghiêm Duẫn Thần trêu chọc thân thể của cô, lại cố ý tránh đi chỗ mẫn cảm nhất, làm cho cô khó chịu ở dưới thân anh, ở trong nước ấm vặn vẹo.

"Hu hu... Anh, anh đáng giận... Hu hu..." Kiều Vũ Tâm đáng thương lên án.

Nghiêm Duẫn Thần không nói, chỉ chuyên chú đốt lửa ở trên người cô, trêu chọc tầng dục vọng sâu nhất nơi cô, xua đuổi hết thảy lý trí cùng rụt rè của cô.

Rốt cục --

"Hic hic... Xin anh, Duẫn Thần... Xin anh..." Cô khóc, không biết mình đang nói những gì.

"Xin anh cái gì?" Anh cúi đầu xuống liếm lên đôi gò má căng tròn ướt át của cô. "Xin anh thỏa mãn em, dùng sức ôm chặt em sao?"

"Vâng... hu hu..." Cô ôm lấy anh thật chặt, giống người sắp chết đuối dùng sức giữ lấy tấm gỗ duy nhất, lặng lẽ cầu xin anh.

Nghiêm Duẫn Thần mím nhẹ đôi môi, để sát vào vành tai đáng yêu của cô, trầm giọng nói: "Vũ Tâm của anh... Anh đáp ứng cầu xin của em..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.