Con ngươi Đan Diễn Vy xẹt qua một tia sáng, đến gần áp sát lên cạnh cửa.
Người đó đi tới phòng của Vũ Thư, còn lịch sự gõ cửa, những chuyện khác thì không nghe thấy nữa.
Đan Diễn Vy thất bại ngồi trên giường.
Vẫn cảm thấy Thẩm Lãng có thể nói mấy lời tẩy não Vũ Thư.
Lúc này, phòng của Vũ Thư.
“Xem ra cô Vũ ở chỗ này cũng không tệ lắm.” Thẩm Lãng liếc mắt nhìn người phụ nữ thoải mái nằm trên giường đang ôm một chai rượu uống ngon lành kia, sắc mặt xám trắng chợt hiện lên ý cười.
Vũ Thư cau mày, buông chai rượu xuống: “Hừ, nếu anh thả tôi ra ngoài, tôi sẽ sống càng tốt hơn.”
“Thả thì chắc chắn sẽ thả, nhưng tôi nghĩ cô Vũ cũng nên biết, Thẩm Lãng tôi là một người làm ăn, cái gì cũng có thể ăn được, nhưng chỉ không thể ăn thiệt thòi.” Khóe miệng Thẩm Lãng hơi cong lên, trong mắt xẹt qua ánh sáng u ám.
Vũ Thư cười lạnh: “Người làm ăn các anh chính là vì tiền mà cái gì cũng làm được. Chẳng phải là muốn ba tôi mở cửa sau ư? Đáng tiếc anh sử dụng sai cách rồi, cách tiếp khách thế này của ông chủ Thẩm, tôi nghĩ ba tôi sẽ không thích đâu.”
Thẩm Lãng hơi nhăn mày, lo lắng vì IQ của Vũ Thư.
Vũ Thiên Dương chỉ là một Phó Trưởng phòng, hơn nữa nền tảng không vững, chủ yếu vẫn phải dựa vào thái độ làm người cẩn thận, so sánh với nhau, nền tảng của nhà họ Thẩm bao nhiêu năm nay chắc chắn cao hơn nhà họ Vũ.
Cô ta có bao nhiêu tự tin mới có thể cho rằng anh ta dẫn cô ta đến đây là vì muốn Vũ Thiên Dương cho mình đi đường tắt chứ?
Thẩm Lãng cười ha hả: “Tôi nghĩ cô Vũ hiểu lầm rồi. Thẩm mỗ mời cô làm khách không phải vì Phó Trưởng Phòng Vũ, mà là chồng sắp cưới của cô.”
“Thiên á? Thiên xảy ra chuyện gì? Anh ấy có liên quan gì với anh?” Vũ Thư cảnh giác nhìn anh ta.
Thẩm Lãng cười khẽ: “Thật ra thì chẳng có quan hệ gì cả, nhưng tôi cảm thấy rất hứng thú với một vài món đồ trong tay luật sự Lục, không biết cô Vũ có thể nhờ vả giúp tôi không.”
Con ngươi Vũ Thư chuyển động, ngẩng đầu lên: “Đương nhiên, tôi là người phụ nữ Thiên yêu nhất, đừng nói là một món đồ, cho dù tôi muốn anh ấy làm gì, anh ấy đều hoàn toàn không nói hai lời.”
Thẩm Lãng thầm cười lạnh trong lòng, trên mặt cũng mang theo mấy phần hứng thú: “Nếu đã thế, thì làm phiền cô Vũ rồi.”
“Phiền thì cũng không phiền, nhưng làm ăn đều phải có qua có lại, nếu tôi có thể lấy được đồ giúp anh, anh báo đáp tôi thế nào đây?” Có lẽ Vũ Thư đã quên thân phận tù nhân của mình lúc này, khoanh tay, kiêu căng ngạo mạn nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhướng mày: “Cô Vũ muốn báo đáp thế nào?”
Trên mặt Vũ Thư lập tức lóe lên sự chán ghét và hận thù, khuôn mặt vốn có hơi tiều tụy cũng trở nên dữ tợn.
Trong lòng anh chợt hiểu ra.
Quả nhiên, giây tiếp theo, đã nghe thấy Vũ Thư nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thấy thuộc hạ tài giỏi dưới tay ông chủ Thẩm không tệ, Đan Diễn Vy là bạn học cũ của tôi, xinh đẹp trẻ tuổi còn độc thân, không bằng ông chủ Thẩm giới thiệu giúp hai người đàn ông cho cô ấy làm quen đi?”
“Hửm? Có yêu cầu gì?” Ánh mắt Thẩm Lãng đầy hứng thú, nhưng trong lòng lại thầm lắc đầu.
Thứ ngu xuẩn không hiểu rõ trường hợp.
Vũ Thư cười vô cùng xấu xa: “Cô ta thích nhất dáng người to lớn chơi được lâu, à, tốt nhất là nhiều thêm mấy người, sau đó chụp mấy tấm ảnh, thế là kích thích nhất.”
“Tôi hiểu rồi.” Thẩm Lãng cười.
Không bao lâu, Thẩm Lãng đứng dậy rời đi.
Vũ Thư tự cho rằng đã thỏa thuận xong với anh ta, trước khi đi còn không quên nhắc nhở: “Anh hành động nhanh một chút, nếu không tôi chưa chắc đến lúc đó còn có thể giúp được anh đâu.”
“Cô Vũ yên tâm, tôi sẽ để cô nhìn thấy Lục Trình Thiên nhanh thôi.” Thẩm Lãng cười đáp.
Sau đó, vẫn vẫy tay cho người đóng cửa lại.
Vũ Thư hơi bực bội giậm chân.
Chủ nhà họ Thẩm cái gì, đường ngang ngõ tắt bắt cô ta tới đây, bây giờ còn muốn hợp tác không có thành ý như vậy á?
Hừ, đợi cô ta gặp được Thiên và ba, xem cô ta xử lý anh ta thế nào!
Lại dám nhốt cô ta lại? Còn nhốt cùng với tiện nhân kia nữa?
Ha! Đợi đó.
Đan Diễn Vy nghe bên ngoài lại yên tĩnh, hoàn toàn không có suy nghĩ đến phòng cô, lại không nhịn được bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Lục Trình Thiên biết cô và Vũ Thư ở đây không?
Thẩm Lãng đến dẫn Vũ Thư đi sao?
Có phải Lục Trình Thiên nhận được tin tức, cho nên đến chuộc người đi rồi?
Còn thứ bị vứt bỏ không có tác dụng là cô thì lại ném ở đây không quan tâm?
Không được! Không thể nghĩ ngợi lung tung nữa, nếu không trong cái không gian yên tĩnh này, chắc chắn cô sẽ sụp đổ mất!
Đan Diễn Vy đưa tay vỗ lên mặt mấy cái, cố gắng khiến mình bình thường hơn.
Sau đó bắt đầu xem xét lại căn phòng đã quan sát mấy ngày không hề bỏ qua một góc ngách nào lần nữa, xem có cơ hội nào có thể rời đi không.
Đương nhiên, căn phòng gần như che kín này đã chuẩn bị hoàn hảo từ lâu, sao có khả năng cho cô trốn thoát chứ?
Cuối cùng, Đan Diễn Vy vẫn thất vọng nằm yên trên giường.
Nơi Lục Trình Thiên và Thẩm Lãng hẹn ngày gặp nhau là Quốc tế Hoa Thiên.
Đáng tiếc lúc Lục Trình Thiên đến, lại chỉ nhìn thấy một cái máy ghi âm.
Lục Trình Thiên cau mày nghe tiếng kêu gào và lời thương lượng kiêu ngạo tự cho là đúng của Vũ Thư với Thẩm Lãng, thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.
Cuối cùng là một mình Thẩm Lãng độc thoại.
“Luật sư Lục cảm thấy đề nghị của cô Vũ thế nào? Có thể làm không nhỉ?” Giọng nói của Thẩm Lãng mang theo ý cười, nhưng không có chút tốt lành gì.
Sắc mặt Lục Trình Thiên u ám, cạch một tiếng tắt máy ghi âm đi.
Trương Tinh Nhiên ở một bên kinh hồn bạt vía: “Anh ta đang uy hiếp anh.”
Giây tiếp theo, điện thoại vang lên.
“Chắc hẳn luật sư Lục đã thấy thứ kia rồi nhỉ, có ý kiến gì không?” Thẩm Lãng ở đầu bên kia cười khẽ, ung dung không hề giống người đang bỏ trốn ở bên ngoài.
Lục Trình Thiên nháy mắt cho Trương Tinh Nhiên, không biết tên này lấy một cái máy tính từ đâu ra, đầu ngón tay lướt như gió trên bàn phím, đương nhiên một đầu còn lại đã kết nối với điện thoại của Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên lạnh lùng nói: “Việc làm ăn của Tổng Giám đốc Thẩm đương nhiên Tổng Giám đốc Thẩm tự mình làm chủ, tôi có bao nhiêu ý kiến cũng có tác dụng gì đâu, không phải sao?”
“Ồ? Vậy xem ra anh không thèm quan tâm cô Đan sắp bị cưỡng hiếp nhỉ?” Thẩm Lãng dẫn dụ nói.
Lục Trình Thiên gần như sắp bóp nát điện thoại, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, như chỉ hận không thể cắn chết Thẩm Lãng.
Nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, không dám lộ ra chút cảm xúc nào: “Tùy anh, người tôi cần là Vũ Thư.”
“Ha, thẳng thắn đấy!” Thẩm Lãng cười to, sâu trong đáy mắt tràn đầy đắc ý.
“Tất cả mọi thứ của nhà họ Thẩm tôi vì anh mà bị một đứa con hoang nắm trong tay, Lục Trình Thiên, anh là đang nối giáo cho giặc!” Thẩm Lãng nói.
Lục Trình Thiên nheo mắt, ra hiệu hỏi Trương Tinh Nhiên.
Trương Tinh Nhiên gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia vui vẻ.
Lục Trình Thiên hiểu rõ: “Anh muốn tôi lấy lại vị trí chủ nhà họ Thẩm giúp anh?”
“Thông minh!” Thẩm Lãng gõ ngón tay.
Lục Trình Thiên hừ lạnh: “Nằm mơ đi!”
Sau đó thì cúp máy.
Thẩm Lãng nhìn điện thoại đã bị cúp trong tay, trong mắt lúc sáng lúc tối.
Cuối cùng nhìn file ghi âm, vui vẻ nở nụ cười.
Nếu anh ta sống không tốt, vậy đừng ai mong mình sống tốt.