Lục Trình Thiên người này, danh tiếng không chỉ ở giới luật sư, từ sớm đã vì một vài bài báo truyền thông về quan hệ với Vũ Thư, trở thành thanh niên tài giỏi đẹp trai quen thuộc của xã hội thượng lưu, mà Tiểu Nhã, trong một yến tiệc cũng đã từng gặp anh.
Vốn là tò mò muốn nhìn xem nhà ai xếp hàng phô trương như vậy, lại không nghĩ rằng nhìn thấy Lục Trình Thiên.
Nhưng giây kế tiếp, cô ta bị người Lục Trình Thiên ôm trong ngực hấp dẫn.
Áo khoác tây trang màu đen bao lấy người phụ nữ, mặc dù không thấy rõ mặt mũi, nhưng luôn cho cô ta một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
“Cô đang nhìn gì vậy?” Hà Cảnh Quân nhận ra được lòng cô ta không bình tĩnh, theo ánh mắt của cô nhìn sang.
Đó là… Lục Trình Thiên?
Người được ôm trong ngực là…
Sắc mặt Hà Cảnh Quân bỗng nhiên biến đổi, sải mấy bước chân xông lên phía trước.
“Anh Cảnh Quân!” Tiểu Nhã bị động tác của anh làm giật mình, theo bản năng kéo cánh tay anh.
Hà Cảnh Quân hung hãn hất ra, cũng không để ý người bị anh bỏ rơi thiếu chút nữa ngã xuống đất, đi thẳng về hướng Lục Trình Thiên.
Tiểu Nhã lảo đảo ổn định bước chân lại, quay đầu, dư quang trong khóe mắt nhìn thấy hơi thở cả người Lục Trình Thiên lạnh như băng nhưng cánh tay lại trìu mến ôm người phụ nữ trong ngực, từ góc độ của cô ta nhìn thấy một chút gò má của người phụ nữ lộ ra.
Cô ta bỗng nhiên trợn to hai mắt.
Đan Diễn Vy?
Tại sao cô ta lại ở đây, không phải nên ở...
Chân Tiểu Nhã bắt đầu mềm nhũn, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn xuống.
Sẽ không, chắc chắn sẽ không phải Đan Diễn Vy, cô ta rõ ràng bây giờ nên ở một nơi khác, rõ ràng nên biến mất rồi.
Huống chi một người phụ nữ không tiền không thế, làm sao lại biết Lục Trình Thiên chứ?
Nhất định là giả!
Nhất định là mình đã suy nghĩ nhiều.
Tiểu Nhã hồn bay phách lạc nhìn sang, chỉ khẩn cầu ngàn vạn lần đừng là suy nghĩ kia trong lòng mình.
Nhưng thực tế khiến cô ta thất vọng.
Gương mặt Hà Cảnh Quân lạnh lùng, đi nhanh đến trước mặt Lục Trình Thiên, mang theo hơi thở không được thân thiện.
Người bên cạnh Lục Trình Thiên thần kinh lập tức siết chặt, ngăn trước mặt anh ta, không để cho đến gần nửa phân.
Hà Cảnh Quân hất cằm, cả người đè nén tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ không thấy rõ mặt mũi được âu phục màu đen bao lại, giọng lạnh chất vấn: “Lục Trình Thiên, người anh ôm là ai?”
Đôi mắt đen của Lục Trình Thiên lóe lên, như vẫy mực dày đặc, thoáng qua một tia đùa cợt: “Liên quan gì đến cậu.”
“Anh, Vy Vy sao vậy? Anh làm gì Vy Vy rồi?” Hà Cảnh Quân nhấc chân tiến lên, một giây kế tiếp bị người ta ngăn lại.
Người khác không nhận ra, anh ta làm sao lại không biết, người trước mắt cho dù không có lộ ra một chút xíu điểm nào để nhận dạng, anh ta vẫn có thể nhận ra.
Đây chính là Đan Diễn Vy.
Trong lòng Hà Cảnh Quân quét qua một cảm giác không ổn, có một sự hoảng loạn mà anh không chuyện gì đã xảy ra, còn có trái tim lạnh lẽo.
“Anh Cảnh Quân, anh sao vậy? Anh biết luật sư Lục sao?” Gương mặt Tiểu Nhã tái nhợt, tiến lên kéo cánh tay Hà Cảnh Quân.
Nhưng ánh mắt không nhịn được hướng về trên người Đan Diễn Vy.
Nhất định không phải! Nhất định không phải!
Hà Cảnh Quân không phản ứng, gương mặt cố chấp nhìn Lục Trình Thiên, hy vọng có thể có được một đáp án.
Ánh mắt Lục Trình Thiên chuyển tới trên người Tiểu Nhã, nhìn đến mức cô ta theo bản năng run lên.
“Lục Trình Thiên, cho tôi biết, Vy Vy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải anh làm hay không?” Đôi mắt Hà Cảnh Quân mang theo ánh sáng đỏ tươi.
Lục Trình Thiên khinh miệt nhìn anh ta, xoay người đi về hướng thang máy, để lại cho anh ta một giọng nói lạnh nhạt: “Ngài Hà, cậu hết cơ hội rồi!”
“Lục Trình Thiên!” Hà Cảnh Quân chợt ngẩng đầu, nhào tới phía trước.
Những người bên cạnh đều có quả đấm còn cứng hơn so với sắt, sao có thể để cho anh ta đi qua, lúc anh ta sốt ruột nhào tới, thì hình thành một bức tường người chặn lại.
“Buông tôi ra, các người cút cho tôi, Lục Trình Thiên, anh nói rõ ràng đi, Lục Trình Thiên...” Dường như có vật gì đó mất đi từ trong cơ thể, Hà Cảnh Quân trơ mắt nhìn thang máy đóng lại, dần dần đi lên.
Trong thang máy, Lục Trình Thiên nhìn người trong ngực, giọng nói lạnh tanh, xen lẫn cảm giác đau lòng khó mà phát giác.
“Sao không lên tiếng?” Lục Trình Thiên hỏi.
Đan Diễn Vy tỉnh lại, vào lúc này tâm trạng cũng hơi ổn định một chút.
Lục Trình Thiên vén áo khoác lên, nhìn hai mắt cô nhắm chặt, sắc mặt phức tạp.
Cô mở miệng: “Mệt.”
Nghe vậy, anh không nói nữa.
Lần bắt cóc này anh rất nhanh đã cho người đi điều tra.
Ngay lúc vừa rồi khi ở trên xe, kết quả đã đến tay anh.
Mặc dù cô không thấy, nhưng có lẽ cũng đoán được một ít chứ?
Tốc độ của bệnh viện rất nhanh, hơn nữa Lục Trình Thiên đập không ít tiền, rất nhanh vết thương trên người Đan Diễn Vy xử lý xong hết.
Có điều Lục Trình Thiên bị dáng vẻ trước đó của cô hù dọa, luôn cảm thấy cần tìm bác sĩ tâm lý khám một chút.
Đan Diễn Vy không có cự tuyệt.
Sau một hồi kiểm tra, Lục Trình Thiên cùng bác sĩ tâm lý đi ra ngoài, Đan Diễn Vy ngẩn ra sững sờ ngồi trong phòng bệnh.
Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cảm giác sụp đổ cũng không che giấu được nữa, cả người vùi đầu khóc rống lên.
Phòng làm việc của bác sĩ, Lục Trình Thiên cau mày nghe kết quả chẩn đoán của bác sĩ tâm lý.
“Tâm trạng cô Đan có chút sa sút và khủng hoảng, còn có đè nén tiềm ẩn, tôi đề nghị, tốt nhất nên trò chuyện với người thân nhiều hơn, trước hết để cô ấy thoải mái, quên đi hoặc làm phai nhạt đi chuyện xảy ra hôm nay.”
Hô hấp Lục Trình Thiên có chút gấp gáp.
“Được, tôi biết rồi.”
Vết thương của Đan Diễn Vy không nghiêm trọng lắm, đều là vết thương ngoài da và trầy xước.
Xức thuốc, hai ngày sẽ kết vảy.
Điều chân chính khiến anh cảm thấy nhức đầu, là tính tình cô trở nên có chút an tĩnh.
Vì vậy, sau khi kết hợp với đề nghị của bác sĩ, Lục Trình Thiên về nhà dẫn Du Du tới.
“Mẹ.” Du Du như đại bác nhỏ xông vào, đã mấy ngày không gặp mẹ, vào lúc này không khỏi kích động.
Con ngươi Đan Diễn Vy khẽ động, muốn ôm người vào trong ngực.
Một cánh tay ngăn lấy người cô, Đan Diễn Vy nâng mắt, nhìn thấy Lục Trình Thiên không vui nhướng mày: “Trên người em còn có vết thương!”
Đan Diễn Vy ngượng ngùng cười một tiếng, không nói gì.
Có điều ngược lại nghe lời không ôm Du Du nữa.
Du Du có chút bất mãn, ôm chân Đan Diễn Vy, đôi mắt lanh lợi trợn mắt nhìn Lục Trình Thiên, tố cáo với Đan Diễn Vy: “Mẹ, ba cũng không để con đi tìm mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Đan Diễn Vy nhăn mày nhìn về phía Lục Trình Thiên: “Anh không để Du Du gặp tôi?”
Lục Trình Thiên liếc mắt nhìn Đan Diễn Vy, sau đó nhìn về phía Du Du, bàn tay vặn một cái, xoay đầu thằng bé qua: “Nhỏ như vậy đã học nói dối rồi?”
Du Du đẩy bàn tay của anh ra, ôm Đan Diễn Vy: “Mẹ nhìn xem, ba bắt nạt con.”
Lục Trình Thiên đỡ trán: “Không muốn đợi có thể trở về nhà.”
Du Du siết chặt cánh tay ôm Đan Diễn Vy, dùng sức lực biểu đạt không muốn về nhà.
Đan Diễn Vy lắc đầu bật cười, cúi người hôn lên mặt thằng bé một cái: “Du Du không sợ, ba sẽ không để con về nhà, con ở đây cùng mẹ.”
Lục Trình Thiên nhăn mày, nhìn Đan Diễn Vy.