Rõ ràng các vị lãnh đạo trong Cục rất coi trọng vụ án này.
Hội nghị do đội trưởng Võ Bưu của đội cảnh sát hình sự chủ trì. Cục trưởng Lý Phong ngồi ở hàng sau cùng trong phòng hội nghị.
Kiều Khải ngồi ở hàng thứ nhất, trong tay cầm một tập tài liệu, Minako ngồi ngay cạnh anh ta.
Võ Bưu tằng hắng một tiếng. Viên cảnh sát cuối cùng trong đội tiến vào phòng hội nghị, trên tay ôm một chồng tài liệu bước tới đặt ở trước mặt ông. Võ Bưu gật đầu, chờ viên cảnh sát ngồi xuống rồi mới bắt đầu cất tiếng.
“Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây là để tổ chức một cuộc họp ngắn, đề tài thảo luận là vụ án nghiêm trọng vừa mới phát sinh hôm thứ Ba vừa rồi. Trước khi hội nghị chính thức bắt đầu, tôi phải dặn dò mọi người một điều. Tất cả những điều các anh chị được nghe ngày hôm nay, trong căn phòng này, đều là thông tin cơ mật của cục cảnh sát. Bất kỳ một tin tức nào bị tiết lộ ra ngoài đều có thể gây trở ngại cho quá trình điều tra phá án, cũng như sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu trong xã hội.”
Ông ta cầm chồng tài liệu trên bàn lên đưa cho cảnh sát Tào Thanh ngồi ngay hàng đầu, bảo cậu ta phát cho mọi người. Sau khi Tào Thanh phát xong, ông ta lại tiếp tục nói: “Tôi nghĩ mọi người đều đã nghe nói tới vụ án giảng viên Lý Thục Trân của Học viện Phát thanh bị người ta sát hại tại cửa tiệm McDonald.”
Có người gật đầu, có người lật nhanh tập tài liệu trong tay rồi ngẩng đầu nhìn Võ Bưu.
“Trước khi bị sát hại, nạn nhân đã bị hung thủ cưỡng hiếp.”
Nhiệt độ trong phòng chợt tăng lên. Có người tỏ ra bất an đổi tư thế ngồi. Loại tội phạm có liên quan đến tình dục luôn là một đề tài tế nhị.
Võ Bưu lại lấy một xấp tài liệu đưa cho Tào Thanh phân phát. “Đây là danh sách những người nằm trong diện tình nghi. Sáng nay tôi và cảnh sát Lục đã thông qua mạng lưới cảnh sát để chọn lọc ra những người này. Bọn họ là người có tiền án phạm tội từng bị lập hồ sơ ở cục cảnh sát, những tên này đều có tiền sử tấn công phụ nữ. Cũng có những người là bệnh nhân điều trị bệnh liệt dương tại các bệnh viện.
Tuy nhiên tôi cũng muốn thông báo một chút, bởi vì vừa rồi liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng nên tổ trọng án chúng ta phải chia ra làm hai. Tôi và các vị lãnh đạo đã quyết định, vụ án đặc biệt nghiêm trọng xảy ra ngày 16/8 sẽ do cảnh sát Lục Tiểu Đường phụ trách, các tổ viên trong nhóm sẽ bao gồm Tào Thanh, Phạm Hiểu Bằng và Thẩm Đào. Các thành viên còn lại sẽ theo tôi phá vụ án nữ sinh trung học bị giết ngày 12/8, đồng thời hỗ trợ điều tra vụ án của cảnh sát Lục khi cần.”
Lục Tiểu Đường đứng thẳng người, sống lưng tạo thành một đường thẳng tắp. Dù đây là chuyện đã nằm trong dự liệu nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực lớn vô cùng. Cô nghe thấy tiếng cục trưởng Lý ngồi ở hàng cuối cùng ho nhẹ một tiếng.
“Một lát nữa bác sĩ Kiều sẽ phân tích cặn kẽ tình tiết vụ án cho các anh chị.” Võ Bưu ngừng lại một chút rồi nói tiếp. “Trước tiên tôi sẽ phát biểu quan điểm cá nhân của mình. Thông qua chứng cứ để lại tại hiện trường, hung thủ là một người đàn ông cường tráng có tư duy tỉ mỉ và cẩn thận, làm việc vô cùng quyết đoán. Hắn có kiến thức khá tốt về y học.
Tôi nói không phải để rập khuôn cái nhìn của các anh chị mà là để cung cấp cho các anh chị một phương hướng để bắt đầu. Tôi còn muốn nhấn mạnh một điều, trong quá trình điều tra phá án, một khi phát hiện ra kẻ tình nghi, các anh chị phải lập tức báo cáo lên trên. Điện thoại của tôi và cảnh sát Lục đều mở 24/24, tôi không hy vọng bất kỳ một kẻ tình nghi nào may mắn lọt khỏi tấm lưới của cảnh sát chúng ta.
Suy xét đến tính cách tàn bạo vô cùng của tên hung thủ, các anh chị tuyệt đối không được hành động một mình. Tôi không muốn bất kỳ một vị nào đang ngồi đây trong lúc hồ đồ đem đầu mình cho người ta chặt.”
Võ Bưu và Kiều Khải nhìn nhau một thoáng, ông ta lại hỏi: “Có ai còn câu hỏi gì không?”
Mọi người đều im lặng không nói.
Võ Bưu kết thúc bài diễn văn: “Như vậy tiếp theo mời bác sĩ Kiều.”
Kiều Khải đứng lên chuẩn bị thuyết trình, Võ Bưu đi vòng ra hàng sau cùng ngồi cạnh cục trưởng Lý Phong.
Kiều Khải kéo tấm màn trình chiếu xuống, bật máy chiếu lên, trên màn hình hiện lên một màn sáng hình vuông. Anh ta điều chỉnh góc độ máy chiếu cho cân bằng, Minako đứng bên cạnh mở tập tài liệu ra đặt các bức ảnh lên bàn theo thứ tự rồi ngoan ngoãn đứng cạnh Kiều Khải.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn cô, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc.
Kiều Khải gật đầu với Tào Thanh đang ngồi bên cạnh cửa. Tào Thanh lập tức đứng lên tắt đèn.
Phòng hội nghị rơi vào trong bóng tối, tiếng máy chiếu đang chạy phát ra âm thanh “ro ro”, ánh sáng trên tấm màn trình chiếu hắt ra vô cùng chói mắt.
Kiều Khải cầm một tấm ảnh lên đặt vào khu vực quét ảnh của máy chiếu. “Ngày 16/8, cũng tức là ngày hôm kia, tầm một giờ chiều tôi đã có mặt ở hiện trường vụ án.”
Trên tấm màn chiếu hiện ra một hình ảnh rồi từ từ trở nên sắc nét rõ ràng —
Đó là tấm ảnh chụp Lý Thục Trân nằm loã thể trên mặt đất trong nhà vệ sinh, khắp nơi đều là vết máu.
Mọi người ngồi bên dưới xem đều phát ra âm thanh xao động, rõ ràng đây chẳng phải là một bức ảnh hiện trường bình thường họ vẫn thấy.
Ánh mắt Lục Tiểu Đường không tự chủ được nhìn về phía vết cắt hình chữ thập. Dù cho đã nhìn qua nhiều lần, cô vẫn cảm thấy da đầu tê dại như thể có một con côn trùng nào đó đang len lỏi bên dưới da mình. Cô không biết liệu những người khác khi nhìn thấy hình ảnh thi thể thê thảm đến mức này sẽ có cảm giác gì.
Hàng dưới cùng truyền đến một tiếng động lớn, ai cũng biết đó là âm thanh của cục trưởng Lý Phong, nhưng không ai có can đảm quay đầu lại nhìn ông. Một người cha tận mắt nhìn thấy hình ảnh thi thể đứa con gái bị hành hạ đến chết sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Trong đầu mỗi người đều hiện ra một thảm cảnh vô cùng thê lương —
Một cô gái bất lực ngồi trên bồn cầu, tên tội phạm cùng hung cực ác giơ con dao lên, khắc từng vết dao lên người cô thành hình chữ thập thật lớn… Cô đau đến mức toàn thân đều run rẩy nhưng không có cách nào kêu cứu. Khi cô gái tê liệt nằm trên mặt đất, hung thủ nhân lúc cô còn chưa tắt thở, tháo thắt lưng lấy thứ dơ bẩn của hắn ra rồi tàn nhẫn đâm vào cơ thể cô… Sau khi đã thoả mãn, hung thủ lại vung dao đâm một nhát thật mạnh vào điểm giao nhau của hình chữ thập ngay giữa lồng ngực cô, đâm xuyên qua động mạch, cứ thế trơ mắt đứng nhìn cô chảy máu tới chết…
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại