Chương này mình xin gửi tặng bạn thieutumenh6298. Cảm ơn bạn đã đề cử truyện ạ.
Các bạn nhớ bấm nút “yêu thích” ở từng chương để tăng lượt like lên nha. Cứ được 100 like mình sẽ bạo thêm 1 chương á. ^^
- -------------------------
Lục Tiểu Đường gật đầu.
“Nhìn theo hướng này,” Mộ Dung Vũ Xuyên xoay đầu lâu nghiêng qua một bên. “Sẽ thấy vòm trán và phần đỉnh đầu bằng phẳng một đường. Nếu là đàn ông thì vòm trán sẽ vồng lên theo hình vòng cung.”
“Có thể nhìn ra tuổi của cô ta không?”
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn hàm răng của đầu lâu rồi tách nhẹ hàm dưới ra, cầm kính lúp soi thật kỹ toàn bộ vùng xương hàm và từng chiếc răng một. “Chiếc răng khôn trong cùng đã mọc ra hoàn chỉnh, không có dấu hiệu bị mài mòn, hàm răng chưa bị vôi hoá... Đây là một người trưởng thành nhưng tuổi không lớn, phần răng nhọn đều đã được mài mòn, chất răng còn rất tốt. Tổng hợp lại thì tuổi của cô ta không quá hai mươi lăm.”
“Ồ.”
“Hàm răng của cô ta rất sạch sẽ, không bị sâu cũng không có vôi răng hay mảng bám. Hơn nữa độ mài mòn của nhóm răng khôn khá ít, ngoài việc chứng minh tuổi cô ta còn trẻ thì còn nói lên rằng lúc còn sống cô ta rất quan tâm đến thói quen ăn uống. Thậm chí, tôi đoán là trong cuộc sống cô ta là người rất gọn gàng và nề nếp.”
“Cái này mà cũng có thể nhìn ra?” Lục Tiểu Đường híp mắt nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên.
“Tôi cũng chỉ đoán mà thôi. Thông thường thì một cô gái hay ăn vặt sẽ bị vôi răng dù ít hay nhiều, cho dù có đi tẩy vôi răng thường xuyên cũng sẽ lưu lại vết tích.” Hắn vừa nói vừa nhìn Lục Tiểu Đường, tin rằng cô có thể hiểu được ý hắn.
“Sao tôi lại cảm thấy cậu đang xiên xỏ tôi thế nhỉ?” Lục Tiểu Đường liếc hắn một cái sắc lẹm.
Căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân, Mộ Dung Vũ Xuyên nhanh chóng đổi đề tài. “Cô ta rất ít hoặc hoàn toàn không hút thuốc lá, ít uống rượu, ít ăn đồ ngọt và thức ăn có tính axít. Dựa vào điểm này tôi có thể đoán dáng người cô ta hẳn là hơi gầy.”
“…”
“Từ kiểu xương sọ tương đối nhỏ, mỏng và tròn trịa nhẵn nhụi của cô ta thì có thể suy ra cô ta là người sống ở phía Nam sông Trường Giang. Tôi có thể lấy một ít mẫu xương của đầu lâu này để chạy kiểm tra đối chiếu với dữ liệu di truyền học dùng để phân biệt vùng miền trong máy vi tính của trường, nếu may mắn có thể tính ra được cụ thể cô ta là người vùng nào.”
“Lỡ như cô ta là người nước ngoài thì sao?”
“Vậy thì phức tạp rồi.” Mộ Dung Vũ Xuyên nhún vai. “Từ hình dáng của đầu lâu có thể nhận ra cô ta ít nhất là người Châu Á, hoặc là có huyết thống Châu Á.”
“Có điều, nếu chỉ dùng mắt thường để quan sát thì cậu có phát hiện được đầu lâu này có điểm nào đặc biệt không?” Mộ Dung Vũ Xuyên đưa đầu lâu đến trước mặt Lục Tiểu Đường.
Lục Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn một lúc lâu. “Tôi cảm thấy rất bình thường mà. Bên trên không có vết thương nào, cũng không có dấu tích gì kỳ lạ, rất sạch sẽ.”
“Cậu nói rất đúng. Vấn đề chính là ở chỗ nó sạch sẽ quá mức.” Mộ Dung Vũ Xuyên khẽ mỉm cười. “Thường thì kiểu xử lý xương đầu đặc thù như vậy chỉ có ở bệnh viện hoặc trong phòng thí nghiệm mà thôi.”
“Ý cậu muốn nói nó vốn là một tiêu bản xương? Nếu được thế thì tốt quá.” Lục Tiểu Đường nói.
“Tôi chưa thể khẳng định được. Tôi phải…”
Mộ Dung Vũ Xuyên ngẫm nghĩ một chút rồi lấy dao giải phẫu nhẹ nhàng cạo đi một lớp bột xương mỏng trên đầu lâu, đưa vào soi kỹ dưới ánh sáng phân cực của kính hiển vi, sau đó nhỏ vào một giọt cồn.
Hắn xoay xoay nút điều chỉnh tiêu cự, mắt vẫn nhìn chăm chú vào ống kính.
Lục Tiểu Đường chờ cả buổi mới cất tiếng hỏi: “Cậu phát hiện được gì sao?”
“Có một điều tôi có thể khẳng định với cậu, cái đầu lâu này đã được xử lý kỹ nên mới sạch sẽ như vậy, nhưng nó chắc chắn không phải là tiêu bản trong bệnh viện. Quá trình chế tác tiêu bản trong y học phải sử dụng nhiệt độ cao để trừ độc, tất cả mô mỡ trong bộ xương đều sẽ được loại bỏ hoàn toàn. Thế nhưng cái đầu lâu này lại lưu giữ rất nhiều phần mềm của xương, đây là do quá trình xử lý xương không được hoàn chỉnh, đồng thời cũng nói lên đầu lâu này chỉ mới được tạo thành trong vòng ba năm.”
“Ba năm?” Lục Tiểu Đường hít một ngụm khí lạnh. “Nói cách khác, thời điểm tử vong của cô gái này không quá ba năm…”
“Đúng là như vậy. Từ giây phút một người chết đi, thân thể của họ sẽ bắt đầu hư thối, quá trình này gọi là xương hoá. Thi thể bình thường khi chôn dưới đất từ hai đến ba năm, các cơ quan nội tạng và phần mềm sẽ biến thành bùn nhão và tách ra khỏi bộ xương. Nếu thi thể bị phơi trong không khí thì quá trình này sẽ diễn ra càng nhanh hơn.”
“Có khi nào đầu lâu này được lấy từ trong phần mộ không?” Lục Tiểu Đường hỏi.
Cho dù xã hội hiện đại lưu hành việc hoả táng nhưng ở nhiều vùng xa người ta vẫn lựa chọn phong tục thổ táng lưu truyền từ đời xưa.
Mộ Dung Vũ Xuyên hiểu ý cô. Nếu chủ nhân của cái đầu lâu này không chết tự nhiên thì rất có thể đã có một câu chuyện bi thảm xảy ra.
“Cũng có thể.” Mộ Dung Vũ Xuyên đáp. “Lát nữa tôi sẽ tiến hành lấy mẫu xương rồi đem đi kiểm tra, nếu là chết vì trúng độc chắc chắn có thể tra ra được.”
Hắn xoay ngược đầu lâu lại, hướng phần xương gáy lên trên. Bề mặt phần xương gáy có vết chém nhẵn mịn cho thấy bị vật sắc chặt đứt.
Trên đầu lâu không có vết rạn, không có chỗ hõm, không có dấu tích bị đánh.
Chẳng lẽ cô gái trẻ tuổi này bị người ta chặt đầu?
Lục Tiểu Đường đã nhìn thấy rõ ràng, cô khẽ cắn môi nhìn sang Mộ Dung Vũ Xuyên nhưng không lên tiếng. Là một cảnh sát hình sự, cô không muốn tự mình đoán mò mà muốn nghe phán định chuyên nghiệp của một pháp y.
Mộ Dung Vũ Xuyên cầm kính lúp tỉ mỉ quan sát vết chém trên xương cổ. “Đúng thật là bị vũ khí sắc bén bằng kim loại chặt đứt, nhưng không phải là rìu. Vì nếu hung khí là rìu thì phần rìa vết thương sẽ xuất hiện vết rạn nứt hoặc gãy vỡ, hơn nữa bề mặt vết thương không thể phẳng thế này. Cũng không thể là dao, vì dùng dao chém đứt cổ là một chuyện vô cùng khó khăn, ít nhất cũng phải chặt vài dao, nếu thế thì phần xương cột sống đã lưu lại rất nhiều vết tích rồi. Bề mặt vết chém này khá bằng phẳng cho thấy quá trình cắt đầu diễn ra vô cùng tỉ mỉ. Phần rìa vết thương có những đường vân gợn sóng rất nhỏ, tôi có thể xác định đây là vết tích bị cưa.”
Cưa đứt đầu một người còn sống sao?
Lục Tiểu Đường rùng mình một cái.
“Ít có khả năng là cô gái này bị cưa đứt đầu khi còn sống lắm. Vì nạn nhân nào còn sống cũng sẽ giãy giụa, bề mặt vết cưa cũng không thể nào chỉnh tề như vậy.” Mộ Dung Vũ Xuyên dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Lục Tiểu Đường. “Trừ phi lúc đó nạn nhân đã mất hết tri giác, mà còn là bị hôn mê sâu.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại