Vương Hoa Vân ngồi co ro tại chỗ, miệng lẩm bẩm: “Nếu cảnh sát các vị đều đã biết rõ ràng như vậy rồi thì còn tìm đến tôi làm gì? Chẳng phải vụ án này đã kết thúc từ lâu rồi sao, nghe nói kẻ tình nghi đã chạy trốn…”
Bà ta đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh. “Lẽ nào đã bắt được cô ta rồi sao?”
Tào Thanh vừa định trả lời thì bàn tay Mộ Dung Vũ Xuyên đặt dưới bàn đã lặng lẽ nhéo vào tay cậu ta một cái.
Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không trả lời câu hỏi của Vương Hoa Vân. “Chúng tôi muốn hiểu rõ về mọi mặt trong cuộc sống của người học viên này. Hy vọng cô chủ nhiệm phối hợp với chúng tôi.”
Vẻ mặt Vương Hoa Vân rất u ám, nhưng trong ánh mắt lại toả ra một tia sáng kỳ lạ.
Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh đưa mắt nhìn nhau.
Người phụ nữ này chắc chắn biết được điều gì đó.
“Chúng tôi cũng hiểu rõ ràng vụ án này rất phức tạp.” Mộ Dung Vũ Xuyên úp úp mở mở nói. “Năm đó cảnh sát chúng tôi không ráo riết truy tìm nguyên nhân mà qua loa kết án là vì muốn tập trung vào việc đuổi bắt nghi phạm. Trên báo cáo điều tra cũng chỉ viết có vài từ như thế. Bây giờ chúng tôi cần phải làm lại một bộ hồ sơ mới cho vụ án này.”
Vương Hoa Vân lập tức trả lời: “Các vị đã bắt được kẻ bị tình nghi sao không trực tiếp hỏi cô ta ấy? Cớ gì phải phí công phí sức tìm đến đây?”
Bà cô cáo già này lại muốn dùng mánh khoé.
“Cô Vương đang đàm phán với cảnh sát sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên đột nhiên tỏ ra nghiêm nghị để hù doạ bà ta. “Nếu không phải cô ta nhắc tới cô thì chúng tôi cũng không mất thời gian lặn lội đến đây làm gì.”
“Cô ta sao? Trì Phỉ Phỉ nhắc tới tôi?” Bà ta rối bời hết cả ruột gan.
Thấy trò lừa đã thành công, Mộ Dung Vũ Xuyên quyết định thít chặt chiếc thòng lọng trên cổ bà ta. “Chúng tôi cũng không muốn vụ án cũ này lại liên luỵ đến quá nhiều người. Huống hồ những lời của kẻ bị tình nghi nói không phải chuyện gì cũng đáng tin, cô nói có phải không?”
“Đương nhiên, đương nhiên là vậy.” Bà ta vội vàng nói. “Cô ta giết nhiều người như vậy chắc chắn không thể thoát khỏi tội tử hình, trước khi chết sẽ giống như một con chó điên gặp ai cũng cắn.”
Tào Thanh nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên, trong ánh mắt như muốn nói, anh không đi bán hàng đa cấp thật sự là lãng phí tài năng.
Mộ Dung Vũ Xuyên không lộ ra một biểu tình nào. “Nhưng tại sao cô ta lại muốn cắn cô chủ nhiệm một ngụm? Cô nói xem có phải là…”
“Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả! Lúc đó tôi chỉ là một cô giáo chủ nhiệm thôi mà…”
“Nhưng cô biết rõ nội tình sự việc, không phải sao?”
“Cho dù là thế cũng không thể đổ trách nhiệm này lên đầu tôi chứ.” Vương Hoa Vân ríu rít biện hộ. “Bọn họ đều tình nguyện mà…”
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Nói đến đây bà ta chợt dừng lại rồi nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên đầy hoài nghi, dường như đã nhận ra mình nói quá nhiều.
Mộ Dung Vũ Xuyên không nói một lời, chỉ yên lặng ngồi đấy nhìn bà ta, vẻ mặt cười như không cười.
Bà ta suy nghĩ một chút rồi quyết định bo bo giữ mình. “Đó là quy tắc ngầm trong nghề này rồi. Tôi nghĩ chắc các vị cũng hiểu ý tôi.”
Bà ta thở dài rồi nói tiếp: “Chén cơm trong ngành nghệ thuật này không hề dễ ăn một chút nào. Các vị chỉ thấy những ngôi sao màn bạc kia hào quang rạng rỡ, áo quần hàng hiệu, nhưng những thứ u ám và chua xót mà bọn họ phải trải qua thì những người khác làm sao mà hiểu được?”
Mộ Dung Vũ Xuyên nói: “Năm năm trước Lý Mặc mua lại toà nhà này của Đoàn sân khấu kịch thuộc Bộ văn hoá rồi thành lập trường Nghệ thuật biểu diễn Hoa Nghệ phải không?”
“Đúng vậy. Các vị hiểu rất rõ ràng.”
“Theo như tôi biết, học phí của trường Hoa Nghệ rất cao. Do đây là trường dân lập nên các học viên sau khi tốt nghiệp sẽ không được phân công làm việc ở đâu cả. Như vậy các học viên sau khi tốt nghiệp sẽ thông qua con đường nào để tiến vào giới giải trí đây?”
“Lý Mặc là một người rất có năng lực, quan hệ xã giao cũng rất rộng. Ông ta thậm chí còn hợp tác với các công ty điện ảnh nổi tiếng ở Bắc Kinh và Thượng Hải, mà chương trình hợp tác thành công nhất trong số đó là cuộc thi ‘Con đường tơ lụa’ đồng tổ chức với đài truyền hình thành phố.”
“Con đường tơ lụa?” Tào Thanh là người tỉnh khác, lần đầu nghe đến cái tên này nên khá ngạc nhiên.
“Tên đầy đủ là ‘cuộc thi tài Con đường tơ lụa Hoa Vũ dành cho thiếu nữ’.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
Người dân vùng này, đặc biệt là những người trẻ tuổi, chắc chắn không xa lạ gì với cái tên đó. Cuộc thi này được tổ chức mỗi năm một lần, đã kéo dài được mấy năm nay, trải qua tầng tầng lớp lớp bình chọn của khán giả để đưa ra danh sách hai mươi thiếu nữ tài sắc vẹn toàn tiến vào trận chung kết.
Các trận đấu trong vòng chung kết đều được truyền hình trực tiếp trên tivi. Các cô gái đứng trên sân khấu có thể hát, múa hoặc diễn kịch, tận hết mọi khả năng để thể hiện năng lực bản thân.
Đạt hạng bao nhiêu không quan trọng, chủ yếu là có thể vận dụng mọi khả năng để trụ lại được trên sân khấu càng lâu càng tốt, hấp dẫn được sự quan tâm của khán thính giả. Đặc biệt, những buổi thi đấu này rất được các công ty tìm kiếm tài năng chú ý đến, một khi được bọn họ chọn trúng thì chẳng khác nào một bước lên mây, từ chú vịt con xấu xí lập tức biến thành một cô thiên nga xinh đẹp lộng lẫy.
Trên đỉnh ngọn kim tự tháp của giới giải trí sẽ mở rộng cửa mời bọn họ bước vào.
Đây là điều mà biết bao nhiêu người có đổ mồ hôi sôi nước mắt cố gắng cả đời cũng không cách nào đạt được.
Vì giấc mộng huy hoàng này, cho dù có phải trả một cái giá lớn đến mức nào, bọn họ cũng đều cảm thấy xứng đáng.
- ------------------
Người dịch: Min_4eve