Mộ Dung Vũ Xuyên cầm theo một túi ni lông căng phồng chui vào xe, trên tóc hắn vương đầy mưa bụi.
“Tiếp theo chúng ta làm gì đây?” Tào Thanh hỏi.
Mộ Dung Vũ Xuyên mở túi ni lông ra, mùi gà rán thơm phức lập tức tràn ngập trong khoang xe. Tào Thanh không nhịn được nuốt nước bọt.
“Cứ mặc kệ nó đi, chúng ta ăn no đã rồi tính.” Mộ Dung Vũ Xuyên cầm một miếng cánh gà lên nhai ngấu nghiến.
Tào Thanh bèn bốc một miếng gà vụn cho vào miệng.
“Đệt! Sao anh ăn uống chán thế?” Mộ Dung Vũ Xuyên gặm sạch mẩu xương rồi lại cầm lên một miếng gà khác. “Chính mình phải chăm sóc cho mình thật tốt, thời buổi bây giờ mà chờ người khác chăm sóc cho mình thì có mà chết đói.”
Tào Thanh nhìn dáng vẻ tham ăn của Mộ Dung Vũ Xuyên, nhớ đến gương mặt Lục Tiểu Đường mỗi khi nhắc đến người bạn thanh mai trúc mã này đều tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cậu ta khẽ cười, thế nhưng sau đó một nỗi buồn phiền lại nhanh chóng chiếm lấy trái tim cậu ta.
Một cô gái mặc áo lửng và váy ngắn hở rốn đang run rẩy băng qua đường dưới cơn mưa phùn.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn chằm chằm theo cô ta cho đến khi thân ảnh ấy biến mất ở cuối đường, mới cất giọng làu bàu: “Trời lạnh vậy mà còn ăn mặc thiếu vải. Thật là…”
“Đúng rồi!” Tào Thanh bỗng nói. “Hai năm trước khi tổ trưởng Lục còn làm việc trong đội đặc nhiệm của Sở cảnh sát tỉnh, cô ấy rất thân thiết với một đàn anh trong đội. Chúng ta có nên đến gặp anh ta để hỏi thăm tình hình không?”
“Sao anh không nói sớm?!” Mộ Dung Vũ Xuyên kêu lên.
Đàn anh của Lục Tiểu Đường tên là Đường Kiện, hiện đang giữ chức Đội trưởng Đội trinh sát số 2 ở Sở cảnh sát tỉnh. Anh ta chỉ khoảng 25, 26 tuổi, còn cao hơn cả Mộ Dung Vũ Xuyên, dáng người mạnh mẽ đầy khí phách.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng vô cùng ghen tị.
Cho dù các ngôi sao nổi tiếng có vẻ đẹp trung tính hiện nay được rất nhiều người hâm mộ, nhưng theo điều tra thực tế thì những người đàn ông cao ráo vạm vỡ đầy nam tính vẫn luôn là lựa chọn hàng đầu của phụ nữ để kết hôn. Đường Kiện chính là loại đàn ông như vậy.
Đường Kiện rất nhiệt tình tiếp đón hai người bọn họ, thỉnh thoảng còn hỏi thăm tình hình gần đây của Lục Tiểu Đường.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Mộ Dung Vũ Xuyên âm thầm quan sát anh ta, trong lòng không ngừng tính toán, chẳng lẽ anh ta có ý với Lục Tiểu Đường sao? Vậy thì tốt nhất hắn không nên tỏ ra quá thân thuộc với cô nàng, nếu để Đường Kiện biết hắn và cô đàn em của anh ta đã phát sinh quan hệ khó nói, có khi anh ta sẽ điên tiết lên đuổi cổ hắn ra khỏi cửa mất.
Tào Thanh nói tóm gọn lý do của chuyến viếng thăm cho Đường Kiện nghe khiến chân mày anh ta nhíu chặt, sau một lúc lâu anh ta mới nói: “Vụ án này của thành phố C các cậu đúng là rất phiền phức, tôi ở tỉnh cũng đã nghe được phong phanh. Không ngờ hai người lại có thể điều tra đến vụ án cũ từ hai năm trước, các cậu chắc chắn hai vụ án này có liên quan đến nhau chứ?”
“Thật ra bọn tôi cũng không chắc chắn lắm.” Tào Thanh thành thật trả lời. “Nhưng dưới tình huống không tìm ra được manh mối nào khác như bây giờ thì đây chính là hướng làm việc duy nhất của chúng tôi.”
Đường Kiện gật đầu, anh ta hơi trầm ngâm một lát rồi mới cất lời: “Thành thật mà nói thì vụ án phát sinh từ hai năm trước này có rất nhiều điểm đáng ngờ mặc dù đã bị đóng án. Chẳng qua… các cậu cũng hiểu đấy, vụ án này có liên quan đến nhiều người tai to mặt lớn nên không tiện tiếp tục điều tra sâu hơn…”
Anh ta nói xong liền đứng dậy bước ra đóng cửa lại. “Lúc đó tôi và Tiểu Đường đều có tham gia vào công tác điều tra của vụ án này.”
Tiểu Đường? Mộ Dung Vũ Xuyên thầm nghĩ, xưng hô thân thiết như vậy rõ ràng là có quan hệ không bình thường.
Sau đó hắn dồn hết sự tập trung vào câu chuyện Đường Kiện kể.
“Tôi nhớ lúc đó là khoảng tháng 4 năm 2009, ừm… ngày 12, đúng vậy, chính là ngày hôm đó. Chúng tôi nhận được điện thoại báo án của khách sạn Đông Hải, nói là có kẻ mang súng vào khách sạn bắn chết người. Tôi và Tiểu Đường cùng vài cảnh sát đặc nhiệm khác nhanh chóng chạy tới hiện trường. Khi nhìn thấy hung thủ là một cô gái trẻ, trong lòng tôi đã rất khó chịu. Bàn tay cô ta cứ không ngừng run, toàn thân dính rất nhiều máu, không rõ là do cô ta bị thương hay do máu của các nạn nhân dây vào. Trông bộ dạng của cô ta lúc đó không khác gì một cô gái nhỏ bị ức hiếp, hoàn toàn không giống với một hung thủ vừa giết ba mạng người.”
“Nếu vậy sao các anh không nghĩ cách bắt sống cô ta lại?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
“Lúc đó chúng tôi đã thử làm vậy nhưng không thành công, trong tay cô gái đó có con tin, súng của cô ta vẫn luôn chĩa vào đầu con tin đó.”
“Con tin?” Mộ Dung Vũ Xuyên cười nhạo. “Bộ tưởng đang quay phim cảnh sát bắt cướp sao?”
Đường Kiện cười nói: “Cậu không ngờ được đâu, con tin đó lại còn là một người đàn ông, lúc đó hắn sợ tới mức tè cả ra quần.”
“Liên quan đến tính mạng mà, cũng không trách được.” Trái lại Tào Thanh tỏ ra rất đồng tình.
“Cô gái kia chĩa súng vào đầu con tin, tuy vẫn luôn khóc lóc nhưng lại nhất quyết không đầu hàng. Vì sự an toàn của con tin, chúng tôi không còn cách nào khác đành phải bắn hạ cô ta. Lúc đó Tiểu Đường là người có trình độ bắn súng tốt nhất trong đội nên chúng tôi quyết định để những người khác thu hút sự chú ý của cô gái, tạo cơ hội cho Tiểu Đường ra tay.”
- ------------------
Người dịch: Min_4eve