Seto Minako nhắm mắt lại, cảm giác như ánh mặt trời ấm áp đang soi rọi vào mặt cô. Cơn gió nhẹ thổi đến mang theo hơi thở ẩm ướt của biển, lớp cát mịn đang tràn lên từng ngón chân cô. Sóng biển nhấp nhô khẽ vỗ rì rào vào bờ, ngoài khơi truyền đến tiếng còi tàu xa xăm.
“Minako, em nhìn kìa.” Kiều Khải đưa tay chỉ về phía xa.
Minako nhìn theo hướng tay anh ta, thấy một chú chim hải âu đang tự do bay lượn giữa biển trời xanh ngắt. Những đám mây trên trời trong mắt Minako chẳng khác gì cây kẹo bông gòn cực lớn.
“Kiều Khải – kun, sao anh lại ở đây?”
Kiều Khải nở nụ cười: “Cho dù em đang ở đâu thì anh đều có thể tìm thấy em.”
“Anh thích nơi này không?”
“Ừ. Vì đây là nhà của Minako mà.”
Minako bỗng choàng tỉnh.
Ánh mặt trời ấm áp, bầu trời trong xanh, bãi cát mịn, đám mây trắng, và cả Kiều Khải, tất cả đều biến thành bóng tối.
Bóng tối vô biên vô tận.
Trong bóng tối bốc lên một mùi hương gay mũi.
Một giây…
Một phút…
Một giờ…
Suy nghĩ của Minako dần dần chết lặng trong bóng đêm.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Chẳng biết qua bao lâu, trong bóng tối thăm thẳm ấy đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng.
Ánh sáng từ từ mở rộng.
Cô bị chói mắt không thể nhìn thấy gì. Một lúc sau khi đã bắt đầu thích ứng với ánh sáng, cô mới phát hiện đó là một màn ảnh.
Màn ảnh khẽ run một chút.
Sau đó dần tụ lại thành một cơ thể người. Cơ thể đó bị trói cố định vào sàn nhà, tay chân giang ra thành hình chữ đại.
Trái tim Minako co thắt lại.
Bây giờ có phải chính cô cũng đang nằm tư thế y hệt vậy không?
Gương mặt của cô gái trong màn ảnh là người cô quen. Đó chính là Trần Mộng Dao.
Một đôi tay chợt đưa vào trong màn ảnh.
Đôi tay đó đổ một lọ dầu bôi trơn lên toàn thân cô gái, tỉ mỉ thoa từ đầu đến chân cô.
Trần Mộng Dao không hề giãy giụa, cũng không phát ra một âm thanh nào, tựa như cô ấy đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Trong màn ảnh hiện ra bóng lưng của một người đàn ông.
Chiếc áo khoác màu đen của hắn hoàn toàn tương phản với thân thể trắng nõn của cô gái tạo thành sự tương phản mãnh liệt. Toàn thân cô gái đã đắp lên một lớp dầu bóng loáng, động tác của hắn rất dịu dàng và từ tốn như thể đang âu yếm người mình yêu.
Minako cảm thấy sống lưng mình tê dại, thân thể cô cũng bắt đầu trở nên nhạy cảm.
Bóng lưng trong màn ảnh dần dần di chuyển về phía dưới người cô gái, lộ ra hàm răng trắng ởn, vừa như đang hôn thân thể cô, vừa như cắn xé.
Trần Mộng Dao không hề tỏ ra đau đớn mà chỉ nhẹ nhàng rên rỉ, cô gái đung đưa thân thể để phối hợp với hắn. Nếu không phải tay chân cô đều đang bị trói thì chắc hẳn cô đã ôm chặt lấy hắn rồi.
Cô gái này và cô gái toàn thân chi chít vết thương mà Minako nhìn thấy trong bệnh viện hoàn toàn tương phản, như thể đó vốn là hai người khác nhau.
Bóng lưng của gã đàn ông hoàn toàn đè trên người Trần Mộng Dao, hắn thô bạo rút ra rồi cắm vào khiến cô gái phát ra một loại âm thanh khó có thể mô tả. Đó là âm thanh pha trộn giữa đau đớn và khát vọng, giữa đơn thuần và phóng đãng.
Cơ thể thuần khiết và bóng lưng tối tăm ấy hoà quyện vào nhau tạo thành một con yêu quái kỳ dị. Tận sâu trong địa ngục thăm thẳm không có ánh mặt trời, bọn họ tự mình sa đoạ, tự mình huỷ hoại hết thảy.
Minako tự nói với bản thân mình rằng những thứ trước mắt cô đều là tội ác, cô muốn nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể không nhìn. Thân thể cô theo bản năng xuất hiện phản ứng, tựa như có một con rắn đang len lỏi trong cơ thể cô bơi tới bơi lui.
Hình ảnh tiếp theo xuất hiện trên màn ảnh khiến toàn thân cô cứng đờ.
Bàn tay kia mở miệng cô gái ra và nhét vào đó một vật.
Là một cây kềm.
Tay hắn bóp một cái, một chiếc răng đầm đìa máu tươi đã bị nhổ bật ra khỏi hàm.
Minako đau đớn rên lên như thể chính cô đang bị nhổ răng.
Có phải chính cô cũng sẽ gặp phải những chuyện tương tự như cô gái đó không?
Từng chiếc răng nhổ ra bị đặt vào trong một cái đĩa. Răng trắng, máu đỏ trông vô cùng đáng sợ.
Điều càng khiến Minako sợ hãi là vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Trần Mộng Dao. Dường như cô gái ấy không phải là nạn nhân trong tấm thảm kịch đang phát sinh đó…
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Chẳng lẽ cô ấy đã hoàn toàn chết lặng?
Rốt cuộc tên hung thủ đã làm gì cô ấy?
Rồi cô cũng sẽ bị như vậy sao?
Minako giãy giụa, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Trên màn ảnh chuyển sang tình cảnh cô gái bị đóng đinh lên cây thập tự giá.
Một màn này Minako đã từng tận mắt chứng kiến trên tháp đồng hồ.
Hình như hung thủ rất thích lần gây án này. Sau khi đã bố trí xong hiện trường, trong lúc chờ nhóm người Mộ Dung Vũ Xuyên chạy tới, hắn đã nán lại để quay cảnh này.
Hắn muốn mãi mãi lưu giữ lại kiệt tác của mình.
Cơ thể hoàn mỹ bị đóng đinh trên thập tự giá tuy sinh mệnh đã yếu ớt không gượng nổi nhưng vẻ mặt cô gái vẫn vô cùng bình tĩnh.
Lẽ nào trong giờ khắc này, Trần Mộng Dao vẫn đang phối hợp với tên sát nhân tàn bạo này sao?
Lúc đó chắc hẳn cô điên mất rồi.
Cho nên khi đã tỉnh táo lại, vì không cách nào chịu nổi sự thật này, cô đã lựa chọn kết thúc sinh mệnh.
Dường như cô gái ấy đang đứng trước mặt Minako, quay đầu lại vẫy tay với cô, ‘cô đến đây đi, tôi chờ cô…’
Nước mắt Minako tràn ra khoé mắt.
Chợt một bàn tay lạnh lẽo vươn ra từ trong bóng tối chạm vào cơ thể cô.
Minako run rẩy toàn thân.
Bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô. Minako tuy hoảng sợ nhưng đồng thời cũng cảm nhận được một cảm giác vô cùng kích thích.
Giọng nói của kẻ đó vang lên bên tai cô: “Đến giờ em vẫn chưa từng làm chuyện đó sao?”
“Cầu xin anh buông tha cho tôi…” Minako run rẩy van xin.
“Em đang nói dối đấy bé cưng.” Kẻ đó dịu dàng nói. “Chỗ đó của em đã ướt cả rồi.”
“Tha cho tôi đi mà…”
“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em thật tốt… Anh sẽ mang em bay lên trời…”
- ------------------
Người dịch: Min_4eve