Kết quả của hai ngày đi chơi lần này chính là thế giới của hai người
trong khách sạn, bọn họ giống như hai con thú nhỏ dây dưa, quấn quít lẫn nhau. Vinh Nhung lắng tai nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Trong lòng trở nên trống trải. Rõ ràng trong thân thể trống rỗng đã bị
anh lấp đầy, nhưng mà, nghĩ tới lần gặp mặt vừa rồi cô lại trở nên tuyệt vọng. Trước kia từng có người nói, giữa bọn họ có thể có tình yêu, chỉ
là ----- không thể nghĩ tới tương lai.
Tương lai sau này của cả hai có phải sẽ bị hủy hoại trong tay cô?
Người bên cạnh an ổn ôm cô, ngủ say sưa. Ngũ quan từ từ được chiếu sáng
bởi những tia nắng sớm, Vinh Nhung nhìn thật lâu khuôn mặt anh, từng
giây từng phút không muốn tách rời.
Xế chiều ngày thứ hai, Vinh Hưởng đang thu dọn hành lý. Vinh Nhung vẫn
luôn im lặng ngồi bên thành giường nhìn anh, thật lâu mới mở miệng, “Anh …… chúng ta không thể trở về muộn hơn sao?”
“Nếu thích nơi này thì lúc khác chúng ta sẽ quay lại, ngày mai còn phải lên lớp nữa chứ, mẹ mà gọi điện cho bà nội thì lộ mất.”
Vinh Nhung rũ mắt xuống, cúi đầu yên lặng nghịch ngón tay, giống như trẻ con không đòi được kẹo. Vinh Hưởng không nhịn được mà ôm chặt cô, cúi
đầu dỗ dành, “Nhung Nhung không phải là rất nghe lời anh sao?”
“Vâng.” Lông mi Vinh Nhung khẽ chớp, quấy nhiễu khiến cổ anh ngứa ngáy.
Vinh Hưởng thoáng buông cô ra, ngón tay nhẹ miết trên đôi môi mềm mại
của cô, ánh mắt âm u, sâu thẳm. Vinh Nhung quấn lên người anh mà hôn,
đôi mắt sáng trong lấp lánh “Nếu như không thể lấy em, anh có lấy người
khác không?”
Vinh Hưởng sửng sốt, ôm chặt lấy Vinh Nhung, anh biết rằng, đời này bọn
họ khó có khả năng kết hôn. Cho nên đối với chuyện kết hôn, anh chưa bao giờ nhọc công suy nghĩ. Hơn nữa hiện giờ anh cũng chỉ mới 19 tuổi ……
Anh dịu dàng hôn lên khóe môi cô, “Sẽ không, đời này, chỉ yêu duy nhất
mình em.”
Khóe môi Vinh Nhung khẽ nhếch, trên mặt là bộ dáng đầy thỏa mãn, làm ổ
trong ngực anh mà dâng lên nụ hôn bóng bỏng. Vinh Hưởng bắt gặp bộ dạng
này của cô tưởng như mình đang mơ, ôm chặt eo cô, tăng thêm chút lực.
Mang theo vài phần cảnh cáo, “Chút nữa sẽ không kịp xe mất.”
“Em mặc kệ.” Ánh mắt cô mang theo vẻ mị hoặc, vừa nũng nịu lại vừa khiêu khích. Vinh Hưởng cười tà mị đẩy cô ngã xuống giường, cô cười khúc
khích nằm trên tấm ga trải giường, chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người.
Trở mình một cái liền chui vào trong chăn, lộ ra phân nửa cơ thể trắng
bóc, mái tóc dài đen nhánh vừa vặn che đi bộ ngực phấn nộn đang đập
loạn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vinh Nhung xấu hổ đỏ bừng nhìn anh cười,
“Anh ……”
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ của cô, cười đùa giỡn, “Xem anh trừng trị em
đây.” Xốc chăn lên chui vào, nhằm vào những chỗ mẫn cảm nhất của cô mà
trêu đùa, không tới một lúc Vinh Nhung đã liên tục thở gấp cầu xin tha
thứ. Vinh Hưởng ôm eo cô, dịu dàng vuốt ve làn da trắng mịn, trơn nhẵn,
“Sao thế? Anh thấy em là lạ.”
Vinh Nhung mềm nhũn tay chân quấn lấy người anh, lắc đầu, “Không sao cả, từ một thiếu nữ sau một đêm biến thành phụ nữ, còn không cho em tự
thương cảm một chút sao.”
Vinh Hưởng cười không nói, chỉ yên lặng ôm cô. Có lẽ, anh chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn chưa hiểu rõ cảm giác của chính
mình. Bản năng nguyên thủy lại càng nhiều, anh với Vinh Nhung, đến tột
cùng là do ham muốn dục vọng càng sâu hay là yêu càng thêm sâu? Nhưng mà Vinh Nhung lại cảm thấy thật thỏa mãn, chỉ cần là lời anh nói, bất luận thật giả, bất luận có thể thực hiện hay không, một lời thề kia --- với
cô đã đủ lắm rồi.
Trở về thành phố N, Vinh Nhung đi tìm Tống Hải Thanh, Tống Hải Thanh
đang ngồi trong phòng dưới lầu chơi mạt chược. Lật bài được quân Tử (
chắc là tên quân bài trong mạt chược), mặt mày hớn hở định đứng lên. Ba
người khác bắt phải quân Tử lộ vẻ không vui, bèn nói kháy, “ Ai, đúng là không ra cái vẻ gì cả, vừa thắng đã định chạy.”
Tống Hải Thanh cũng chẳng phải hiền lành, “Phi, với chút tiền nhỏ của
các ông các bà, lão nương này chẳng việc gì phải chạy, không đem tiền
trong túi các người ăn sạch đúng là phí phạm. Không thấy con gái tôi về
thăm tôi sao.” Nói xong tùy tiện gạt người đàn ông đang làm chỗ ngồi cho bà ra. Thân thiết kéo tay Vinh Nhung đi lên lầu, “Con gái ngoan, hôm
nay thật là ngoan nha. Nhớ mẹ nên tới thăm sao?”
Vinh Nhung không hé răng, bị bà kéo vào căn phòng nhỏ. Vinh Nhung nhìn
căn phòng mình đã rời đi hơn nửa năm, trong lòng trăm vị ngổn ngang. Yên lặng một lúc lâu mới mở miệng nói với Tống Hải Thanh, “Trong người
không khỏe còn đi chơi mạt chược, mẹ …... không phải là lừa con chứ?”
Tống Hải Thanh vừa nghe mấy lời này lập tức xụ mặt, tiện tay cầm cái gối dựa bên cạnh đi tới. Cọ mạnh lên gò má của Vinh Nhung. Tống Hải Thanh
hung ác mắng chửi, “Con là cái đồ không có lương tâm, có phải là ở nhà
họ Vinh hưởng phúc tới nỗi quên luôn cả người mẹ này không, lừa con? Ta
phải lấy bản thân mắc bệnh ung thư ra để lừa con sao? Nguyền rủa bản
thân thì có chỗ gì tốt?”
Hai gò má Vinh Nhung đỏ bừng do vừa bị cọ đau, trong lòng chế giễu, có lợi ích gì? Nhà họ Vinh không phải là chỗ rất tốt sao?
“Hy vọng là mẹ thật sự không lừa con, bằng không …… sau này mẹ chết
thật, con cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.” Cô xoa xoa mặt của
mình, nói giọng lạnh nhạt. Trong lòng rõ ràng luôn có cảm giác thống
hận, không hề che giấu chút nào đã bộc lộ ra ngoài.
Cơn giận lúc nãy của Tống Hải Thanh còn chưa tan hết, bây giờ lại càng
nổi giận đùng đùng, giọng nói càng lúc càng lớn, “Ta khinh, đúng là mất
công nuôi con chừng ấy năm. Vừa mới ở nhà họ Vinh chưa bao lâu, người
đàn bà Hồng Mộ đó, bà ta làm thế nào đã mua chuộc được con rồi? Hả?”
Bỗng nhiên chợt nghĩ tới điều gì đó, bà ta khẽ cười châm biếm, “Hay là
do tiểu tử thúi kia? Ta cho con biết, đừng tưởng ta không biết suy nghĩ
của con. Những bức ảnh của con, nhật ký của con ta đều xem hết rồi. Con ở đây trách móc cái gì hả? Trách nó với con trong người đều chảy chung
dòng máu sao?”
Nét mặt Vinh Nhung biến thành hoảng sợ, khuôn mặt tái nhợt, nói không nên lời.
Tống Hải Thanh khẽ nhếch môi, “Không nên vọng tưởng, con với nó cả đời
này cũng không có khả năng đâu. Kiếp sau đầu thai cho tốt, nói không
chừng còn có thể cùng nó làm hai đứa trẻ vô tư. Nó là anh con, cả đời
này đều là anh con!” Tống Hải Thanh nói khiến cho sắc mặt Vinh Nhung tái nhợt càng để lộ chân tướng, lời nói bén nhọn của bà vẫn còn tiếp tục,
“Nó hiện tại thương con, là do nó còn chưa biết những suy nghĩ biến
thái, ghê tởm, bẩn thỉu của con với nó. Nếu như nó biết, nó nhất định sẽ chán ghét con? Còn có, con đừng có quên lúc trước đã đáp ứng ta, giúp
ta quay về nhà họ Vinh!!!”
Hô hấp của Vinh Nhung dần trở nên dồn dập, ánh mắt đờ đẫn nhìn người mẹ
giống như đang bị bệnh tâm thần. Trước đây là do Tống Hải Thanh bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, cô mới mềm lòng, quyết định giúp bà quay về nhà
họ Vinh. \DĐLQĐ/ Nhưng người nhà họ Vinh đều không thích Tống Hải Thanh, điều này Tống Hải Thanh rất rõ ràng, bèn đem mục tiêu chuyển hướng tới
Vinh Nhung.
Vinh Hưởng rất thương cô, chỉ cần biết cô bị Tống Hải Thanh ruồng bỏ,
nhất định sẽ tìm mọi cách đưa cô trở về nhà họ Vinh. Lúc đó, Hồng Mộ
nhắc nhở Vinh Hưởng, nói mẹ con bọn họ hai người hợp lại tính kế anh.
Trong giây phút đó, Vinh Hưởng siết chặt tay cô nói anh tin cô. Vinh
Nhung cảm thấy chính mình quả thực không còn mặt mũi nhìn anh, bây giờ
…… đúng là báo ứng, cô phải làm sao để vẹn cả đôi đường? Làm sao để cho
mẹ không tuyệt vọng, cũng không khiến cho anh phải thất vọng?
Vinh Nhung vô lực ngã xuống sô pha, mờ mịt nhìn xuống dưới đất.
Tống Hải Thanh khều nhẹ chân, đảo ánh mắt lên trên người cô, “Mẹ đã sớm
nghĩ ra biện pháp, chỉ cần con giúp mẹ dẫn cha con tới đây, chuyện còn
lại cứ để mẹ lo.”
“Cha sao có thể nghe con được.”
“Tự mẹ sẽ có biện pháp.” Tống Hải Thanh mỉm cười, bộ dạng của bà khiến
cho Vinh Nhung không khỏi rùng mình. Sự tình …… Sao lại phát triển tới
mức này?
*
Sau đó Vinh Nhung theo lời Tống Hải Thanh tới Vinh thị tìm Vinh Kiến
Nhạc, Vinh Nhung phải đợi ở bên ngoài rất lâu mới nghe được thư ký nói,
Vinh Kiến Nhạc đã dự hội nghị xong. Vinh Nhung nhắm thật chặt ngón tay,
đẩy cửa phòng của Vinh Kiến Nhạc. Đây là lần đầu tiên cô gặp cha mình ở
một nơi không phải là nhà họ Vinh, quan sát ông từ trên xuống dưới, dáng vẻ quyết đoán kia khiến cô hiểu được khí chất trên người Vinh Hưởng từ
đâu mà có.
Vinh Kiến Nhạc hơi bất ngờ khi thấy Vinh Nhung tới công ty tìm ông, nhưng cũng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cô, “Ngồi đi.”
Cô con gái này, tình cảm của ông dành cho cô thực ra có chút phức tạp.
Dù ở gần nhau, nhưng thực ra ông cũng chẳng nói được mấy câu với cô.
Nghĩ cũng lạ, nhưng mà trên người cô xác thực là dòng máu của ông. Sở dĩ lảng tránh cô, phần lớn là muốn trốn tránh đoạn ký ức sai lầm thời tuổi trẻ, lúc phản bội lại tình yêu, phản bội lại hôn nhân.
Vinh Nhung dè dặt ngồi lên chiếc ghế da đối diện ông, thân hình gầy yếu trên chiếc ghế to lớn càng thêm phần nhỏ nhắn.
Vinh Kiến Nhạc đặt hai tay trên bàn, mở miệng trước tiên, “Tìm cha có chuyện gì không?”
“A ……” Vinh Nhung nuốt nuốt nước miếng, “Cha …… mẹ con, bà bệnh rất
nặng, người …… Có thể bớt chút thời gian, đi thăm mẹ không?” Một câu
ngắn ngủi mà cô nói đứt quãng, rõ ràng là chuyện rất bình thường nhưng
lại giống như phải đắn đo mãi mới dám nói ra. Trong lòng Vinh Nhung có
chút đau khổ, cứ dây dưa như vậy sẽ được cái gì?
Vinh Kiến Nhạc nhìn cô, nửa ngày cũng chưa nói chuyện. Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng áp lực từ ông cũng khiến Vinh Nhung hít thở không thông, cúi đầu không dám nhìn Vinh Kiến Nhạc.
Vinh Kiến Nhạc chậm chạp nói, âm thanh không hề mang chút cảm xúc, chỉ
cúi đầu nặng nề lên tiếng, “Mẹ của con? Bà ấy bị bệnh có liên quan tới
cha sao?”
“……” Vinh Nhung có chút không dám tin mà ngẩng đầu nhìn cha mình.
Vinh Kiến Nhạc hơi nhếch miệng, hí mắt nói, “Bà ấy mấy năm nay, chẳng phải cũng không hề cô đơn sao?”
“Cha ----”
“Nhung Nhung.” Vinh Kiến Nhạc lớn tiếng quát cô, “Cha hy vọng con hiểu
được bản thân đang làm gì, dì con có thể chấp nhận con, đã là ân huệ lớn nhất rồi. Làm người, phải nhớ không được lấy oán báo ân!”
Vinh Nhung nhếch môi không thốt nên lời, lấy oán trả ơn, cô sao có thể
không hiểu chuyện không nên lấy oán trả ơn. Nhưng chính các người tạo ra nhiều nghiệp chướng như vậy, vì sao muốn cô phải chịu? Tống Hải Thanh
cũng được, Vinh Kiến Nhạc cũng tốt, vì sao không tự đi giải quyết ân oán tình thù, lại cố tình muốn đổ lên người cô gái nhỏ là cô! Hốc mắt Vinh
Nhung ửng đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vinh Kiến Nhạc.
Vinh Kiến Nhạc khẽ xoay ghế, không để ý tới cô, “Được rồi, trở về đi. Cha gọi lão Lưu đưa con về.”