Giai Thoại Anh Và Em

Chương 40: Q.2 - Chương 40




Editor: SunniePham

Cuối cùng vào năm mười lăm tuổi cũng không có cái gì xảy ra, Thẩm Trạm xuất hiện như hoa nở sớm tàn, so với kiếp trước đất diễn một phần mười phần cũng không bằng. Vinh Nhung vẫn cảm thấy kinh ngạc không biết là Vinh Hưởng khi đó đã nói gì với Thẩm Trạm, tại sao sau này Thẩm Trạm lại thật sự biến mất không thấy đâu cả.

Dĩ nhiên, điểm này chỉ là lòng hiếu kỳ xuất phát đối với sự không biết theo bản năng hứng thú thôi. Có thể cùng bình an vượt qua cái quan hệ mập mờ Vinh Hưởng năm mười lăm tuổi, làm cho trong lòng của cô có chút không quen. Cũng vừa âm thầm thấy may mắn là anh và cô đã tránh khỏi vận rủi, lại có chút buồn bã đến mất hồn.

Không thể phủ nhận, cho dù cô có oán hận thế nào đi nữa, thì vẫn không thể nào lạnh lùng với tình cảm của mình so với kiếp trước. Giãy giụa nữa đều là chán nản, trong lòng cô không bỏ được người kia....Yêu quá nặng, cũng bị thương quá sâu. Cuối cùng người kia đã thành công lây đi hô hấp, tim của cô, muốn quên không nhớ, cũng đã không còn kịp rồi.

Đêm đó, hàng động đột ngột của Vinh Hưởng làm cho cô không biết nên giải thích thế nào, sau đó thì một chút lúng túng anh cũng không có, cũng không giải thích cái gì. Thật sự giống như một người anh trai, đối với cô quá gần cũng quá yêu thương, quan tâm cô, hiểu rõ, yêu mến yêu đầy đủ, làm cho Vinh Nhung có chút luống cuống, không biết nên dùng tâm trạng như thế nào để đi đối mặt với anh.

Trong mắt người ngoài, quan hệ của bọn họ so kiếp trước thì thân mật quá nhiều, quả thật chính là một đôi anh em có tình cảm cực tốt. Dĩ nhiên, chỉ có cô hiểu rõ nhất, người ngoài làm thế nào lại biết kiếp trước anh và cô có bao nhiêu gay go.

Vào đêm khuya yên tĩnh Vinh Nhung từng một lần nghĩ tới, có lẽ kiếp này thật ra cái gì cũng thay đổi.

Vinh Hưởng đối với cô, trừ tình cảm anh em thì không còn gì khác. Chỉ sợ ngay cả bọn họ là anh em ruột anh cũng không biết. Anh bây giờ, đã không phải là người dây dưa yêu hận với cô.

Nghĩ như vậy thì Vinh Nhung lại cảm thấy mình rất cô đơn, giống như có cái gì để cô dựa vào sống sót bị rút khỏi cơ thể của chính mình, chỉ còn lại một thân xác đổ nát trống không .

Ở trên đời này, cô chỉ có một người kia, sau khi chết lại sống lại, rõ ràng càng có nhiều tình thân, nhưng cô đối với anh vẫn nhớ mãi không quên.

Nhìn thân thể của anh càng ngày càng cao lớn, so với lúc trước càng giống nhau. Người yêu đang ở trước mắt, nhưng cô chỉ có thể lần lượt nhắc nhở mình, người này, không được yêu, yêu sẽ không dậy nổi, yêu không được. Vinh Nhung bị loại tình cảm này giày vò đến mức dường như muốn mất trí.

Cô thường thường nghĩ, tại sao cô lại mang theo trí nhớ. Tại sao sống lại, cô vẫn là cô? Nếu như anh cũng tới, thì sẽ như thế nào? Sẽ vì cô mà cố gắng thay đổi tất cả sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Vinh Nhung không khống chế được mà rơi lệ, đối với anh qua từng ngày lại nhớ nhung sâu hơn, thậm chí vượt qua oán giận lúc tuyệt vọng rồi tự sát.

Cái loại linh hồn thiếu cảm giác càng ngày càng sâu. Kiếp trước, vì anh yêu cô mà cô sống, kiếp này vì hận, vì thoát khỏi mà tồn tại. Hiện tại tất cả đều thoát khỏi quỹ đạo bình thường, nhà họ Vinh luôn an lành. Cô thì lại có chút mờ mịt, làm như thế nào để tiếp tục? Ở lại nhà họ Vinh có ý nghĩa gì, ở lại bên cạnh Vinh Hưởng là vì cái gì?

*

Vì vậy, lúc Vinh Nhung kết thúc việc thi cấp ba, đã chọn trường Thanh Thịnh cho học sinh nữ. Thanh Thịnh chuyên dành để giáo dục học sinh nữ, trông nôm vô cùng kín đáo, học sinh chỉ có có thể về nhà vào chủ nhật. Vinh Nhung nghĩ muốn từng chút một thoát khỏi nhà họ Vinh, rồi cuối cùng hoàn toàn rời đi khỏi người kia.

Không thấy được, từ từ đều sẽ khỏi hẳn chứ?

Vinh Nhung bốc đồng tự mình quyết định, không có hỏi ý Hồng Mộ và Vinh Kiến Nhạc. Đương nhiên Vinh Hưởng cũng không biết, lúc đó anh đã được tuyển thẳng vào một trong những trường trung học số một. Khi Vinh Nhung đem thư thông báo của Thanh Thịnh đưa tới trước mặt Hồng Mộ thì phản ứng của Vinh Hưởng cũng vượt quá dự liệu của cô.

Anh thật bình tĩnh, chẳng nói đúng sai nhìn cô cười, không có một tia khiếp sợ hoặc kinh ngạc. Dáng vẻ kia, giống như là đã sớm biết rõ hành vi của cô, Vinh Nhung cho là biểu hiện của anh và điều cô suy đoán sẽ giống nhau. Người này, quả nhiên không phải anh, không phải là Vinh Hưởng cô vừa yêu vừa hận rồi.

Vinh Nhung ở trường ngày ngày rất bình thản, mỗi ngày đi học tan giờ học, phòng học, kí túc xá và thư viện. Bên cạnh đều là học sinh nữ cùng trang lứa, Vinh Nhung cùng các cô ở chung một chỗ, từ từ tâm tình cũng mở rộng hơn. Không hề sa vào trí nhớ của kiếp trước nữa, trừ khi thỉnh thoảng đại não trống không thì sẽ nhớ nhung anh, nổi nhớ như điên tràn lan không ngừng.

Vinh Hưởng chưa có tới thăm cô lần nào, nhưng mỗi ngày đều có tin nhắn, le que mấy cái chữ, đều là thăm hỏi bình thường và quan tâm. Có lúc trực tiếp gửi dự báo thời tiết, bảo Vinh Nhung nhìn phía trên có mưa vừa, nhớ mặc thêm quần áo. Khi cô nhìn thấy thì không kiềm chế được mà sẽ cong khóe mắt lên.

Chủ nhật trở về, có lúc cũng không có anh, có lúc anh lại ngồi trước máy vi tính không biết bận rộn cái gì, cứ như vậy một mạch tới đêm khuya. Vinh Nhung có lúc nửa đêm rời giường đi vệ sinh, còn có thể bắt nhìn thấy trong phòng anh đèn vẫn sáng.

Vinh Nhung không khỏi nhíu mày, bài tập lớp mười một thật sự nhiều tới như vậy sao?

Thời gian thấm thoát đã đến cuối đông mười sáu tuổi, nửa đêm lúc ba giờ Vinh Nhung bắt gặp anh đang phòng bếp pha cà phê, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng mơ hồ bên trong, làm cho cô bị dọa đến thiếu chút nữa nghẹn ngào gào lên. Nhìn anh mặt mày nồng nặc sự mệt mỏi, vẫn còn bưng cà phê đi vào trong, Vinh Nhung không biết làm sao lại có chút nhớ đồng thời còn có chút phát giận.

"Hơn nửa đêm uống cà phê làm gì?" Vinh Nhung ngửi thấy mùi cà phê nồng nặc, lông mày không tự chủ mà nhíu thật chặt lại. Lại không thêm đường?"

Trong mắt Vinh Hưởng có chút ý cười, vẻ mặt cũng rất bình thản, "Còn có chút chuyện làm chưa xong."

"....Bài tập của anh nhiều tới vậy sao?" Suy nghĩ một chút lại cảm thấy rất bình thường, cũng sắp lớp mười hai rồi, bài tập cần phải nhiều. Chỉ là hình như không cần liều mạng đến như vậy chứ?

Vinh Hưởng nhìn cô một hồi, khẽ cười cười, lại không đáp lại. Chỉ là ánh mắt đảo qua váy ngủ của cô, "Buổi tối nhớ mặc thêm áo, bắt đầu mùa đông rồi, buổi tối sẽ rất lạnh."

"A." Vinh Nhung gãi gãi đầu, có chút không tự nhiên.

Hai người đứng trong phòng khách, thỉnh thoảng chuông đồng hồ sẽ phát ra tiếng vang, bên tai đều yên lặng không có chút tiếng động. Vinh Hưởng im lặng nhìn chăm chú vào cô, cuối cùng giống như nhận thấy được cô đang lúng túng, rũ mắt xuống nói, "Đi ngủ sớm một chút."

"Em đi uống nước...." Vinh Nhung hốt hoảng chạy vào phòng bếp, lúc rót nước ngón tay còn có chút run rẩy. Cô cảm thấy không khí giữa hai người càng ngày càng kỳ quái, rõ ràng không có gì cả xảy ra, nhưng sẽ không khỏi khẩn trương, nhịp tim tăng nhanh. Cô phải đều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình, không để cho anh nhìn ra có cái gì khác thường.

Vinh Nhung mất hồn, đang cầm cái ly từ từ uống nước. Không biết từ lúc nào, lồng ngực của anh đã dính vào. Động tác uống nước của Vinh Nhung hơi chậm lại, ngón tay dùng sức siết chặt ly thủy tinh, cặp mắt mở to ra.

Hai cánh tay của Vinh Hưởng để dài trên cạnh bàn, dán gần lại cọ cọ lên gương cho cô. Anh không nói lời nào, nhiệt độ lại nóng đến dọa người. Vinh Nhung cảm giác mình nên đẩy anh ra, thậm chí nên ác ý một chút cho anh một cái tát, như vậy bọn họ sẽ hoàn toàn thoát khỏi số mạng kiếp trước, có thể bình an vô sự qua hết cuộc đời này.

Nhưng thân thể lại không có một chút phản ứng, tuyệt đối không nghe theo ý thức chỉ huy của cô.

Có một âm thanh trong đầu cô một mực nói: Vinh Nhung, thừa nhận đi, trong lòng mày không thể quên được, giờ phút này trong lòng mày vô cùng bẩn thỉu. Mày ở đây hưng phấn, vui vẻ, vui mừng vì rốt cuộc anh lại biến thành cái người mày muốn.

Rốt cục anh cũng bước vào vòng lưới, đây chính là sinh tồn ý nghĩa của mày, mày ở đây nói thêm cái gì? Không có anh, mày sống được sao? Được cái gì.

Vinh Hưởng nâng tay lên một ôm chặt lấy cô, vùi vào trong cổ cô, hấp thụ hương thơm thật sâu, âm thanh vào ban đêm cũng thật nhỏ, "Nhung Nhung, anh rất nhớ em, em đang tránh anh sao?"

Nhịp tim của Vinh Nhung rất nhanh, giống như không thể khống chế được hô hấp của mình, "Chúng ta.... em ... em...."

Vinh Nhung nói không ra lời ái muội giữ bọn họ, cái gì Vinh Hưởng cũng không biết, nếu như anh biết cô là đứa bé mà Tống Hải Thanh và Vinh Kiến Nhạc vụng trộm với nhau mà có, thì nhà họ Vinh sẽ trở về trạng thái trước kia. Nhưng bây giờ, cô làm như thế nào để nói cho anh biết.... anh đang quyến rũ cô loạn luân!

Hơi thở Vinh Hưởng lan tràn ở chóp mũi của cô, từng chút từng chút một cắn nát trái tim cô. Chóp mũi của anh có chút lạnh lẽo, từ từ vuốt ve cổ của cô, ấm áp gì đó bên tai từ từ liếm láp mà qua.

Một lúc sau thân thể Vinh Nhung mềm nhũn ra, rốt cuộc cũng lấy được dũng khí giơ tay lên bắt lấy cánh tay không an phận của anh, "Vinh Hưởng! Chúng ta là...."

Vinh Hưởng yên lặng chờ cô, biết cô không nói được, cứ như vậy mà yên lặng chờ. Vinh Nhung cắn chặt môi dưới, không thể nói được gì cũng không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng quát lớn, "Buông tay!"

Vinh Hưởng trợt tay xuống bả vai cô, cô còn chưa kịp hiểu gì thì lập tức bị anh xoay người lại đối diện với chính mình. Đôi mắt Vinh Hưởng đen nhánh nhìn cô, nhìn thấy cô kinh hoảng vô cùng, không khỏi có chút chột dạ. Anh nhíu mày lại, dáng vẻ vô cùng khổ sở, "Nhung Nhung, anh thích em."

"...." Vinh Nhung kinh ngạc nhìn anh, anh, anh cứ như vậy nói ra? Vinh Nhung có chút không hiểu, bọn họ căn bản không hành động mập mờ nào mà, vậy mà anh có thể nảy sinh loại tình cảm dị dạng này sao?

Vinh Hưởng kéo cô vào trong ngực mình, nhè nhẹ vỗ về tóc của cô, "Đừng tránh anh nữa, mặc kệ là em tránh thế nào, tránh đi đâu, anh đều sẽ đuổi theo. Anh sẽ không để cho em cô đơn một mình...."

Đột nhiên Vinh Nhung ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng chỉ nhìn thấy cái cằm lạnh đạm của anh, lời của anh nói, tại sao lại kỳ quái tới vậy. Vang vảng bên tai câu nói kia không buông xuống được: "Anh.... nhớ phải tìm được em, một mình em sẽ rất nhớ anh...."

Trong lúc nhất thời Vinh Nhung không biết nên ứng phó như thế nào, nửa đêm suy nghĩ vốn là chậm chạp, lại bị anh làm kinh hãi như vậy, vẻ mặt suy nghĩ càng thêm ngốc trệ đần độn rồi. Vinh Hưởng buông cô ra một chút, cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nâng khóe môi lên, "Này, em cho anh chút phản ứng đi chứ, anh đang tỏ tình đó."

Vinh Nhung nuốt nước bọt một cái, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Em… em không...."

Câu nói kế tiếp cũng bị lưỡi nóng bỏng của anh làm cho biến mắt, Vinh Nhung chống đỡ ở trên thành bàn, nụ hôn của anh kỹ vẫn luôn tốt. Vinh Nhung cho tới bây giờ cũng không chịu nổi anh bá đạo lại quật cười tới vậy, lưỡi của anh ở trong môi cô lượn vòng, lướt qua đầu lưỡi của cô lại càng nhẹ nhàng dây dưa.

Vinh Nhung lúc bắt đầu còn có chút kháng cự, từ từ tìm bị hơi trên người anh làm cho quên thuộc, trầm luân một chút xíu vào trong sự dịu dàng của anh. Cả người đang bị anh ôm đều phụ thuộc vào anh, anh hút lưỡi của cô, mang vào môi của mình, rồi qua lại liếm lấy. Vinh Nhung không thể tin được một bé trai mười bảy tuổi sẽ có nụ hôn thuần thục như vậy, cô không nhịn được mở mắt ra nhìn anh.

Con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng lóe lên, mang theo điểm cười, tay vỗ vỗ eo của cô từ từ vuốt ve. Cuối cùng mang theo chút lạnh lẽo chui vào trong váy ngủ. Đột nhiên bị lạnh cóng làm cho Vinh Nhung giật mình, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn, đưa tay đi chống cự. Nhưng mà một chút cũng không làm được gì, cũng có chút muốn cự tuyệt lại có ý tứ muốn mời chào.

Tay Vinh Hưởng rất chính xác tìm được điểm nhạy cảm của cô, nhẹ nhàng đùa bỡn, Vinh Nhung từ giữa hàm răng khe khẽ hừ một tiếng. Vinh Hưởng hình như được sự cổ vũ, lại hôn càng nhiệt tình hơn. Vinh Nhung có chút thở không nổi, bàn tay chống đỡ khi anh ngực nhẹ nhàng đập xuống.

Vinh Hưởng lùi khỏi môi của cô một chút, cúi đầu nhìn cô cười, cuối cùng ở bên tai của cô thỏi một chút hơi nóng, "Đừng…nói không với anh, cái gì cũng không ngăn cản được anh. Em chỉ cần yêu anh thật tốt, còn lại cứ giao hết cho anh."

Hai gò mát của Vinh Nhung ửng đỏ, một đôi mắt mơ hồ mang theo chút đám sương, cứ như vậy mà mờ mịt không biết làm sao ngẩng đầu. Bàn tay của Vinh Hưởng vẫn còn ở trong váy ngủ của cô, từng chút đi lên, cặp mắt chuyên chú vừa trầm mê nhìn chằm chằm vào mắt của cô, "Nhung Nhung, anh đã mong chờ quá lâu, không kịp đợi nữa ...Anh cũng có lúc sẽ sợ...."

Anh cũng sẽ sợ, sợ người tên Thẩm Trạm, hoặc là một Chu Tư Thành khác..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.