Sau khi chào tạm biệt đơn giản, Hades đi đến vực sâu giam giữ Titan.
Tuy rằng Persephone có chút tiếc nuối hắn không đem cô đi theo, nhưng cô biết Hades vì sự an toàn của cô nên mới thế. Vì vậy cô đành phải một mình giết thời gian nhàm chán này. Đầu tiên cô đến vườn Elysium nghe Orphee và Eurydite hát, sau đó chạy đến khu vườn lãng quên, nhìn cây đại thủ đển ngẩn người, sau đó cô cùng vơi Hecate đi dạo, nói chuyện phiếm.
Cuộc sống của hoàng hậu địa ngục nhàm chán như vậy đấy, nhưng cô lại vui vẻ chịu đựng. Địa ngục tuy là nơi buồn chán, nhưng chỉ cần có hi vọng và chờ đợi thì sẽ không buồn chán nữa.
Vươn tay tính thời gian, Hades đã rời đi mười ngày, cũng đến lúc hắn trở về. Persephone hưng phấn trở về tẩm cung thay bộ quần áo đẹp, vì thế cô vui vẻ vừa hát vừa đi vào tẩm cung.
Có điều có một hơi thở khác lạ đang ở xung quanh cô.
Có người! Persephone cảm nhận được sự xâm nhập ở phòng mình. Không biết có phải do ở địa ngục lâu rồi nên cô mẫn cảm với hơi thở của người lạ hay không?
Nhưng mà không đợi cô phản ứng lại, hai cánh tay của người đó đã ôm lấy cô, đem miệng của cô che lại không cho cô phát ra tiếng.
Một người đàn ông khác bước ra từ chỗ tối, hắn liếc mắt nhìn Persephone một cái, lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Theseus, nàng ấy là hoàng hậu của địa ngục sao? Qủa thật là một nữ thần xinh đẹp, nàng đẹp đến mức khiến người ta quên đi ưu phiền, nàng còn đẹp hơn cả Helen!”
Bọn họ là ai? Helen? Người gây ra trận chiến thành Troy sao? Bọn họ vì sao lấy mình so với cô ta? Persephone sợ hãi nhìn họ.
“Hoàng hậu của địa ngục, đã lâu không gặp” Người đàn ông tên Theseus mỉm cười với Persephone.
Hắn biết cô sao? Persephone kinh ngạc, não bộ nhanh chóng lục tìm tên này trong Thần Thoại Hy Lạp.
“Ta biết nàng không nhớ ta, lúc ta ở đảo Sicilian đã vụng trộm thấy nàng, nhưng cả đời ta không thể nào quên được nàng, nhưng mà ta không hứng thú với nàng, ta đến đây chỉ vì bạn của ta, Pirithous [2]”
Hắn chỉ vào người đàn ông cường tráng bên cạnh.
“Hắn mất đi Helen, cho nên ta giúp hắn tìm một người vợ khác, mà ta biết, trên thế giới này, chỉ có nàng mới có thể sánh bằng dung mạo xinh đẹp của Helen, cho nên ta đã đưa hắn xâm nhập địa ngục. Bây giờ, hoàng hậu của địa ngục xinh đep, hãy cùng chúng ta đến trần giới đi”
Nói rồi, hắn đưa Persephone cho Pirithous. Không đợi cô giãy dụa, hai người đã mang cô ra khỏi tẩm cung.
Persephone bừng tỉnh, thì ra là hai cái tên đáng ghét này! Tuy rằng cô không biết Theseus, nhưng Pirithous thì biết rất rõ. Hắn cùng bạn đi cướp Helen, nhưng hai người đều bị khuôn mặt xinh đẹp của Helen làm điên đảo, vì vậy đành chơi trò cược đơn giản nhất – rút thăm, quyết định Helen thuộc về ai. Sau đó thì Pirithous trở thành người thua, chuyện đến đó cũng chưa xong, hai cái tên này không biết thần kinh có vấn đề hay không mà cái việc cướp một người vợ lại thành cướp một cặp, sau đó, mục tiêu của họ chính là Persephone!
Trời ạ! Persephone không biết nói gì! Cô thật sự không biết nên hình dung hành vi của hai tên này như thế nào, là cả gan làm loạn? Hay là ngu ngốc? Người phụ nữ khác không nghĩ, lại muốn lấy vợ của chúa tể địa ngục? Tuy rằng không biết tâm lý của hai người kia thế nào, nhưng cô dám khẳng định, bọn họ chết chắc rồi! Hades tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ!
Persephone kêu tên Hades trong lòng. Cô biết chắc chắn Hades sẽ tìm thấy cô cho nên cô không giãy dụa, để bọn họ tùy ý đưa cô đi khắp địa ngục.
Sau đó khoảng hai mươi phút, Hades xuất hiện.
“Buông vợ của ta ra” Hắn lạnh lùng mở miệng, trong mắt ánh lên sự tức giận.
“Chúa tể của địa ngục…”
Nhìn thấy Hades xuất hiện, khuôn mặt của Theseus và Pirithous kinh ngạc, sau đó hai người nhìn nhau rồi đặt Persephone xuống.
Persephone thừa dịp không để ý, niệm một câu chú ngữ, dây thừng trên người cô biến mất. Cô dùng tay lấy mảnh vải trong miệng ra, thở hổn hển.
“Các ngươi lợi dụng hang động kia để vào địa ngục ta không nói, thế nhưng còn dám có ý muốn cướp vợ của ta đi?” Hades trừng mắt nhìn hai tên ngu ngốc trước mặt mình.
Hắn vẫn chưa dùng phép thuật, có lẽ hắn cho hai tên trước mặt mình không có gì uy hiếp sao?
Theseus và Pirithous trừng mắt nhìn Hades, giống như tính toán cái gì, nhưng mà mặc kệ họ nghĩ gì, họ vẫn không thoát được Hades. Cho nên, ép chó đến đường cùng nó sẽ cắn lại, hai người đem trường kiếm rút ra, hét lên một tiếng nhắm vào Hades.
Hades nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của hai người, hắn bắn ra một tia lửa nhỏ làm quần áo của Theseus xuất hiện một lỗ hổng dài.
Persephone yên lặng đứng nhìn bọn họ. Cô biết Hades đã cho bọn họ là đồ chơi của mình, đang hưởng thụ lạc thú trêu chọc. Giống như con mèo bắt được con chuột nhưng không vội ăn, hắn cũng thế, muốn cho hai tên ngu ngốc này choáng váng đầu óc.
Qủa nhiên không ngoài dự kiến của cô. Theseus và Pirithous bị đùa qua hơn nửa giờ, đầu óc bắt đầu choáng váng. Về sau, cả hai hết sức lực, ngã xuống đất thở hổn hển.
Hades thu lại tia lửa nhỏ vào trong. Sau đó hắn biến một dây trói màu lam cột hai tên kia lại với nhau,
“Persephone…” Hắn vươn tay với Persephone.
Persephone ngoan ngoãn đi qua, đưa tay đặt lên tay hắn. Hades tinh tế kiểm tra cô, nhìn bàn tay trắng nõn hiện lên dấu vết bị dây thừng trói, con ngươi của hắn trầm xuống.
“Đừng quan tâm, bọn họ không làm em bị thương, thả họ đi” Persephone cầm tay hắn, cười dịu dàng.
Không phải cô nhân hậu, mà cô cảm thấy hai tên này rất buồn cười. Thật sự không có óc! Đối với hai tên không có óc này không cần để cho họ chết dưới tay Hades hay người của Hades.
Nhưng mà Hades không đồng ý, hắn cười lạnh nhìn hai tên ngu ngốc đang bất tỉnh.
“Không phải họ thích địa ngục sao? Ta sẽ cho họ hưởng thụ ở đây”
“Hưởng thụ?” Cô nhìn hắn khó hiểu.
Nhưng mà Hades không thèm giiar thích, đem cô ôm vào người biến mất.
[1][2] Hai tên này cứ cho là chúng bị điên đi. Xuống địa ngục muốn bắt Per làm vợ, bị Hades biết và cho ngồi lên ghế quên lãng. Sau này được Hercules giúp *Đó là cổ văn, còn truyện thì không có đoạn này*