Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Rồi!

Chương 11: Chương 11




Edit: Mị (VLam78)

Beta: Song (-Ramkie), Russell(russelljourdian_).

- ----

Tiêu Niên mở to mắt vì quá sốc.

Nhưng trước khi cậu kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì Lục Tri Chu đã thả cậu đi.

TV vẫn đang chiếu tới màn trình diễn của nhóm tiếp theo, nhạc nền lúc này có nhịp điệu rất dồn dập.

Phòng khách không mở đèn, thứ duy nhất cung cấp ánh sáng chính là những tấm nền rực rỡ đầy màu sắc trong TV.

Tiêu Niên giống như đang bị giam cầm, tâm trí của cậu lúc này đang loạn hết cả lên.

Bàn tay của Lục Tri Chu vẫn đang xoa nắn cằm của cậu.

Tiêu Niên chưa bao giờ trải qua bầu không khí như thế này, nhìn thì rất mờ ám, nhưng cũng không có gì.

Ngón tay của Lục Tri Chu chậm rãi sờ một vòng quanh cằm của cậu.

Mặc dù ánh đèn lúc sáng lúc tối, nhưng nó vẫn chiếu rõ nét mặt của Tiêu Niên.

Môi của cậu hơi hé mở, đôi mắt thì trợn to vì hoảng sợ, cho nên nhìn cậu trông rất ngây thơ.

Lục Tri Chu chớp mắt, cúi đầu xuống.

Lúc này Lục Tri Chu đang từ từ tiến lại gần, Tiêu Niên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh.

Đó là cảm giác ấm áp ở nhiệt độ thấp.

Khuôn mặt của Tiêu Niên bỗng đỏ ửng lên, cậu đột ngột đẩy Lục Tri Chu ra.

Tâm trí dường như đã trở lại, cậu hoảng hốt đứng dậy và lùi về phía sau.

Sau khi lùi lại mấy bước, Tiêu Niên cũng không quên nói với Lục Tri Chu: “Tôi, tôi, tôi đi vệ sinh.”

Tiêu Niên không dám nhìn thẳng vào Lục Tri Chu, vừa dứt câu thì đã chạy mất tăm hơi.

Sau khi đóng cửa phòng tắm lại rồi bật đèn lên, nhìn vào gương Tiêu Niên mới nhận ra mặt mình lúc này đã đỏ đến mức nào.

Hai tay cậu chống lên bồn rửa tay đồng thời cũng thở hắt ra một tiếng.

Đệt!

Cái quần què gì vậy?

Sau một phút ngẩn ngơ thì khuôn mặt của Tiêu Niên mới hết đỏ.

Cậu tranh thủ rửa mặt thêm lần nữa.

Thuận tiện rửa tay lại luôn.

Rồi cũng chỉnh lại mái tóc chút.

Được rồi, không có gì phải làm nữa.

Bên ngoài TV còn đang mở, Lục Tri Chu vẫn còn đang ngồi trên sô pha, nếu Tiêu Niên muốn trở về phòng, thì cậu nhất định phải đi qua phòng khách.

Hơn nữa Lục Tri Chu mở chương trình tạp kỹ đó vì cậu, nếu như bây giờ cậu rời đi cũng không tốt lắm.

Còn nếu không đi thì phải cùng với Lục Tri Chu xem tiếp.

Trong trường hợp Lục Tri Chu muốn hôn cậu lần nữa...

Tiêu Niên nhíu mày khi nghĩ đến điều này.

Vậy thì hôn thôi!

Không.

Tiêu Niên ơi, mày trốn làm gì?

Không phải...

Tại sao Lục Tri Chu lại hôn cậu?

Tiêu Niên thở dài, rồi lại cúi đầu xuống.

Mà trong đầu cậu bỗng hiện lên cảnh tượng Lục Tri Chu đang xoa cằm mình.

Thật quyến rũ...

Chu mi a, cứu tôi với.

Đang do dự, điện thoại trong túi Tiêu Niên đột nhiên vang lên.

Cậu lấy ra xem, là tin nhắn của Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu: [Chuyển khoản một ngàn tệ.]

Tiêu Niên cười rộ lên rồi trả lời.

[Một nụ hôn bằng một ngàn tệ?]

Lục Tri Thu: [Cũng có thể.]

Tiêu Niên mím môi tiếp tục gõ chữ: [Đây là một giao dịch siêu cấp lời.]

Lục Tri Thu không để ý lời cậu: [Còn chưa ra?]

Tiêu Niên: [Anh ơi, em mắc cỡ mà.]

[Không muốn ra ngoài.]

[Làm sao bây giờ?]

Lục Tri Thu: [Tôi có nên đi vào ôm cậu ra?]

Tiêu Niên suýt ngu luôn: [Đừng đừng đừng, xin cảm ơn.]

[Tôi ra ngay đây.]

Lục Tri Chu bị gì vậy? Tại sao hôm nay lại đáp lại lời chọc ghẹo của cậu? Chưa kể còn nói đến mức không biết xấu hổ.

Uống nhầm thuốc hả?

Chuyện vừa xảy ra khiến cho Tiêu Niên không biết phải làm gì tiếp theo, đột nhiên điện thoại có cuộc gọi đến, cậu dứt khoát nghe máy trước đã.

Là Tiểu Minh gọi điện thoại tới.

Không biết tại sao, giờ phút này Tiêu Niên lại cảm thấy vô cùng cảm kích Tiểu Minh.

Cho nên ngay khi vừa nhấn nghe máy thì Tiêu Niên đã mềm mại nói: “Anh trai.”

Tiểu Minh trong nháy mắt cười rộ lên: “Ôi, làm sao vậy? Làm sao vậy? Ai khiến thiếu gia của chúng ta bận lòng?”

“Không có,” Tiêu Niên dựa vào bồn rửa tay: “Có chuyện gì mà gọi điện thoại cho tôi vậy?”

Tiểu Minh: “Bọn họ kêu tôi gọi cậu đi chơi, đang làm gì vậy, buổi tối không ai gọi cậu hoạt động gì à? Hay đang làm đại sự?”

Tiêu Niên cười: “Đang tán tỉnh Lục Tri Chu.”

“Ơ!” Tiểu Minh kêu rất lớn: “Kể một chút coi.”

“Lợi hại không, tôi vừa mới hôn xong đó.”

“Có thật hay không vậy, tôi vừa làm phiền cậu à?”

“Không có.”

“Ai hôn ai vậy?”

“Tất nhiên là anh ấy hôn tôi rồi.”

“Lợi hại nha.”

Tiêu Niên đột nhiên không nói nữa mà cười hai tiếng: “Nhưng tôi con mẹ nó đẩy anh ta ra, hiện tại vẫn đang trốn trong nhà vệ sinh.”

Bên kia im lặng vài giây.

Sau đó.

“Á há há há hạ hạ hạ hạ há há há hạ hạ.”

Tiếng cười của Tiểu Minh truyền đến, như phát ra bên ngoài: “Không hổ danh là cậu luôn Tiêu Niên ơi.”

“...”

Tiêu Niên bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không nghĩ tới.”

Tiểu Minh: “Cậu thật sự đủ gan dạ đó.”

“Ha ha.”

“Nhưng cậu làm sao đến được bước này vậy? Kể rõ cho tôi coi, tại sao lại hôn nhau?”

“Sự tình là như này,” Tiêu Niên hất nhẹ mái tóc còn chút ẩm ướt: “Tôi và anh ấy cùng chơi trò mắt đối mắt.”

Tiểu Minh ngay lập tức hiểu ra: “Á à.”

Tiêu Niên: “Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới việc anh ấy lại hôn tôi, đang yên đang lành cơ mà, đúng không?”

Tiểu Minh kêu một tiếng: “Cậu không biết khi hai người nhìn nhau chăm chú thì sẽ muốn hôn môi sao? Có người khác ở đây còn tốt hơn một chút, nhưng chỉ có hai người trong lúc chơi cái trò này, thì không phải là đang đùa giỡn lưu manh à?”

Tiêu Niên: “... Tôi thật sự không biết.”

Tiểu Minh: ”Nói chuyện yêu đương đi em trai.”

Tiêu Niên: “Làm gì!”

Tiểu Minh cười cười, hỏi: “Anh ta có duỗi đầu lưỡi ra không?”

Tiêu Niên: “Hức, về vấn đề này thì tôi không biết, tôi con mẹ nó rối vl.”

Tiểu Minh thở dài: “Cậu làm tôi thất vọng quá.”

Tiêu Niên: “Ha ha.”

Tiểu Minh: “Vậy khi đó cậu làm gì?”

Tiêu Niên: “Tôi không có dùng lưỡi mà.”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại.

Tiêu Niên nhỏ giọng nói: “Ngày hôm nay anh ấy rất kỳ lạ.”

Tiểu Minh: “Như thế nào?”

Tiêu Niên: “Anh ấy thực sự đang trêu chọc tôi đấy à? Anh ấy đang làm gì vậy hả?”

“Cậu hỏi tôi á?”

“Đúng thế.”

“Vậy cậu ghẹo anh ta lại đi, sợ cái gì, cậu là Tiêu Niên cơ mà.”

Đúng vậy.

Cậu là Tiêu Niên.

Cúp điện thoại, Tiêu Niên thầm lặp lại lời này ở trong lòng mình.

Sau đó cậu mở cửa và bước ra ngoài.

Phòng khách không có gì thay đổi, còn Lục Tri Chu vẫn ngồi ở trên ghế sô pha.

Tiêu Niên lúc này mới nhớ tới là cả hai vừa nãy đang xem TV cùng nhau.

“Sao tạm dừng vậy?” Tiêu Niên mở miệng hỏi.

Lục Tri Chu: “Chờ cậu đi ra.”

Tiêu Niên: “Ồ.”

Chờ Tiêu Niên ngồi xuống xong, thì Lục Tri Chu ấn nút tiếp tục phát trên TV.

“Sao tóc lại ướt?” Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên.

“Tôi rửa mặt.”

“Ừ.”

Sau khi đoạn hội thoại không có tý hay ho này kết thúc, Lục Tri Chu không hỏi nữa.

Tiêu Niên cũng không nói lời nào, bọn họ lần thứ hai cách xa nhau một khoảng, cùng nhau tiếp tục xem chương trình tạp kỹ nhảy nhót tràn đầy trẻ trung và năng lượng.

Lục Tri Chu không có bất cứ lời giải thích nào cho nụ hôn vừa rồi, và chẳng có lời xin lỗi hay nói thêm gì về nó, anh cũng không làm ra vẻ mặt không vui, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra tại cái sofa này.

Điều này khiến Tiêu Niên rất vui mừng, dù sao vấn đề này cũng rất khó nói, đặc biệt là quan hệ hiện tại của bọn họ cũng vô cùng lúng ta lúng túng.

Tiêu Niên thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hai người cũng không tiếp xúc thân mật thêm nữa, may mắn là mỗi tập của chương trình tạp kỹ này đều rất ngắn.

Xem xong hết thì Tiêu Niên tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng ngủ.

Sau khi nằm trên giường, Tiêu Niên lại muốn rủ một người bạn nào đó trên mạng đánh hai ván để giết thời gian rồi mới bắt đầu ngon giấc.

Quý hóa quá, Tiểu Minh gửi tin nhắn tới hỏi cậu giải quyết xong xuôi hết chưa.

Tiêu Niên không muốn nói thêm về vấn đề này.

Nghĩ đến việc đêm nay bị Lục Tri Chu làm cho tay chân luống cuống, mặt đỏ tim run lại khiến cho Tiêu Niên tức giận.

Hai lần rồi chứ ít ỏi gì.

Tiêu Niên lập tức đứng dậy và rời khỏi giường, cậu hậm hực bước đến tủ quần áo, soạt một tiếng mở ra...

Lục Tri Chu vẫn đang ngồi trong phòng khách.

TV đã tắt, trên đùi anh đặt một chiếc laptop, trong màn hình là PowerPoint cần dùng cho cuộc họp ngày mai.

Việc này đối với anh mà nói chỉ cần làm hơn mười phút là xong.

Thế nhưng đêm nay hiệu suất làm việc của anh rất thấp.

Cực kì rề rà.

Lục Tri Chu nâng chiếc kính trên sống mũi lên một chút, rồi anh quay về trang trước đó xem lại lần thứ hai.

Đang nhìn thì điện thoại di động rung lên.

Anh chỉ định cúi đầu nhìn một chút, nhưng màn hình thế mà lại hiện tên Tiêu Niên.

Lục Tri Chu cầm điện thoại di động lên, anh thấy Tiêu Niên gửi hai chữ.

“Mời vào.”

Lục Tri Chu không nghi ngờ gì, anh tắt điện thoại, rồi đặt laptop trên đùi xuống, bước về phía phòng ngủ của Tiêu Niên.

Lục Tri Chu gõ cửa.

Bên trong phát ra giọng nói của Tiêu Niên: “Vào đi.”

Lục Tri Chu hạ tay nắm cửa xuống và đẩy về phía trước.

Thế nhưng hình ảnh trước mắt...

Căn phòng không được bật đèn, mà chỉ le lói ánh đèn vàng chẳng biết do từ thứ gì tỏa ra đang phủ lên trên giường, lúc Lục Tri Chu mở cửa thì âm nhạc trong phòng cũng vang lên.

Nhịp điệu chậm rãi nhẹ nhàng của nhạc Jazz từ góc phòng truyền đến, Lục Tri Chu nhìn thấy người kia đang đứng trước giường.

Tiêu Niên mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, giống như đang dần hoà vào chung với khung cảnh này, nhưng lại độc nhất vô nhị.

Khúc nhạc được mở có trong một đoạn trượt băng nghệ thuật, Tiêu Niên thực hiện theo, cậu quệt môi dưới của mình bằng ngón tay cái.

Tiết tấu đột ngột thay đổi, kèm theo tiếng trống, Tiêu Niên bắt đầu hòa vào nhịp điệu, cậu đặt lòng bàn tay của mình lên vị trí xương quai xanh của Lục Tri Chu.

Tay cậu từ nơi đó di chuyển lên trên một chút, lướt qua cổ và yết hầu, rồi dừng lại ở vị trí hàm dưới của anh.

“Anh ơi.”

Tiêu Niên nhẹ nhàng gọi, ngón tay cái như có như không cọ xát vành tai của Lục Tri Chu.

Đây là đoạn video Tiêu Niên mới xem mấy phút trước, chỉ riêng phần nhạc thôi cũng đã quyến rũ rồi, huống chi là đoạn này.

Nhưng Lục Tri Chu làm sao vậy?

Tại sao anh ấy không có phản ứng gì?

Tiêu Niên cũng không nghĩ nhiều, và cậu lại bắt đầu giở trò trêu ghẹo như trước đây, cậu nhón chân lên thì vừa vặn khớp với tầm mắt của Lục Tri Chu.

“Mới vừa mua áo sơ mi nè, anh giúp tôi xem có hợp hay không?”

Tiêu Niên vừa dứt câu thì khoác tay lên vai của Lục Tri Chu, cậu bĩu môi nhìn anh.

Tuy nhiên Lục Tri Chu vẫn không trả lời.

Tiêu Niên chưa từng làm như thế này với ai, vì thế cậu chẳng biết nó có hiệu quả hay không.

Tất cả bình luận bên dưới video đều nói rất hiệu quả, mọi người ở đó ai cũng là vợ hết, vậy thì vì sao đến cậu lại không thành công?

Tiêu Niên khá là tự tin, nhưng Lục Tri Chu lại tỏ ra thờ ơ.

Tiêu Niên không làm được.

Lục Tri Chu vẫn đang đeo kính mắt, Tiêu Niên càng không thể thực hiện tiếp được.

Cậu cũng chẳng có biện pháp nào khác.

Đang muốn từ bỏ thì đột nhiên Lục Tri Chu bắt lấy đôi tay của cậu, đem người cậu bẻ ngược lại và áp lên trên cửa.

Hai tay Tiêu Niên đang bị trói ra sau lưng.

Lục Tri Chu một tay cầm lấy cổ tay cậu, một tay khác vòng qua ngực rồi nắm lấy cằm cậu.

Cái tư thế này Tiêu Niên rất quen thuộc, buổi tối lần thứ hai, Lục Tri Chu đã dùng tư thế này đem cậu đè lên tường.

Đương nhiên là Tiêu Niên đang cảm thấy có chút hoài niệm.

“Anh ơi, anh hung dữ với em thế.” Tiêu Niên oán giận nói.

Lục Tri Chu thả lỏng ra một chút.

Nhưng một giây sau, anh kéo mặt của cậu quay sang.

“Chơi vui không?” Lục Tri Chu hỏi cậu.

Tiêu Niên cong cong đôi mắt: “Chơi không vui.”

Lục Tri Chu: “Gọi tôi là gì?”

Tiêu Niên mềm giọng: “Anh trai.”

“Sai rồi.”

Giọng nói của Lục Tri Chu rất trầm, không gần mà cũng không xa, phảng phất như ở bên tai Tiêu Niên.

Tiêu Niên cho rằng Lục Tri Chu đang tức giận, cậu cảm thấy có chút oan ức, không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng gọi: “Lục Tri Chu.”

Thật không ngờ Lục Tri Chu lại nói: “Không phải.”

“Cái gì.” Tiêu Niên càng oan ức: “Vậy tôi nên gọi anh là gì?”

Lục Tri Chu hơi nâng tay lên một chút, khiến cho Tiêu Niên ngẩng đầu theo, anh áp sát người cậu: “Gọi chồng.”

Chân của Tiêu Niên mềm nhũn cả ra.

“Chồng ơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.