Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Rồi!

Chương 4: Chương 4




Edit: Jeka (tunajeka)

Beta: Song (-Ramkie), Russell (russelljourdian_)

- ----

Phòng làm việc của Lục Tri Chu lập tức rơi vào im lặng, hai sinh viên ngồi đối diện anh cũng sốc đến mức đơ cả người.

Bọn họ vừa nghe cái gì vậy?

Đây là thứ bọn họ có thể nghe miễn phí sao?

Đây là tin nhắn gửi cho thầy Lục của bọn họ sao?

Thầy Lục giờ phút này vẫn khá bình tĩnh, chỉ khẽ nâng gọng kính, ngoài ra không còn biểu cảm dư thừa nào, giống như những lời của người bên kia màn hình chỉ là một lời nói rất bình thường vậy.

Hai sinh viên đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành mím môi nhịn cười, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Sau đó bọn họ thấy thầy Lục - người bình thường rất ít khi dùng điện thoại, trong lúc đang thảo luận thế này lại bỏ mặc sinh viên, cúi đầu gõ chữ nhắn tin.

Vậy nên rất nhanh, Tiêu Niên ở đầu bên kia đã nhận được tin nhắn trả lời của Lục Tri Chu.

[Đừng nghịch.]

Tiêu Niên nở nụ cười, cất điện thoại.

Lục Tri Chu không về, Tiêu Niên cũng tùy tiện gọi đồ ăn ngoài.

Buổi chiều cậu có việc, nam đoàn do cậu dẫn dắt chuẩn bị tham gia thi đấu, đúng lúc hôm nay mọi người đều rảnh nên hẹn nhau cùng luyện tập.

Dựa trên trình độ nghiệp vụ mà nói, Tiêu Niên có thể coi là một giáo viên dạy nhảy, chẳng qua cũng không hẳn là dạy, mà là cậu vừa dạy vừa chơi.

Chơi vì thích, dạy đơn giản là vì cuộc sống ép buộc, dù sao ít nhiều gì cậu cũng phải tự kiếm được chút tiền cho mình.

Thật ra số tiền mỗi tháng cậu kiếm được vẫn đủ để chi tiêu cơ bản, chỉ là đối với việc mua sắm cậu sẽ thường vung tay quá trán.

Ở phương diện tiền bạc bố mẹ cậu rất thoải mái, dẫn đến việc cậu cũng không biết cách kiềm chế lại.

Nói đến nhảy thì Tiêu Niên từ nhỏ đã thích nó, cậu thích các thể loại vũ đạo giúp phát huy sở trường của cơ thể bản thân.

Tiêu Niên ở trong giới cũng có chút tên tuổi, toàn thân tỏa ra ánh hào quang chói mù con mắt, được mệnh danh là người khiêu vũ giỏi nhất nhờ vào khả năng biên đạo và tiếp thu động tác ưu việt, lại thêm tính cách rất tốt nên mọi người đều thích chơi cùng, có chuyện gì cũng gọi cậu.

Nhưng vậy thì sao chứ, dù ở đấy cậu có giỏi đến cỡ nào thì trong mắt ba mẹ, cậu vẫn là đứa không làm được gì nên hồn.

Nhóm lần này cậu dẫn dắt chuẩn bị tham gia một show tìm kiếm tài năng, Tiêu Niên được công ty bọn họ mời đến.

Sau khi gặp mặt, có vài người cứ như con nít tranh nhau nhảy tưng tưng hô lên chào thầy liên tục, xong xuôi rồi mới bắt đầu vào việc chính.

Tiêu Niên lúc làm việc rất nghiêm túc, cậu sẽ không xem điện thoại và cũng tắt chuông thông báo, vậy nên mãi đến cuối buổi chiều điện thoại mới được lôi từ trong túi xách ra.

Sau đó, cậu thấy Lục Tri Chu đã gọi cho mình mấy cuộc.

Tiêu Niên nhận nước từ một học viên mang tới, nói cảm ơn rồi lập tức gọi lại cho Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu gần như bắt máy trong vài giây, Tiêu Niên còn chưa nghe chuông chờ, bên kia đã lên tiếng:

“Có nhà không?” Lục Tri Chu hỏi.

Tiêu Niên đặt chai nước xuống: “Ở bên ngoài, làm sao vậy?”

Lục Tri Chu dường như dừng lại một chút: “Đang làm gì?”

Tiêu Niên nói: “Vừa mới xong việc này.”

Lục Tri Chu hỏi: “Tại sao lại thở dốc?”

Tiêu Niên “À.” lên một tiếng: “Mới vừa dạy học viên nhảy.” Tiêu Niên hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”

Lục Tri Chu: “Tối có về ăn cơm không?”

Tiêu Niên suy nghĩ một chút, buổi tối hình như không có hẹn: “Có chứ.”

Lục Tri Chu ừm một tiếng.

Thấy anh muốn cúp máy, Tiêu Niên lập tức hỏi: “Giờ anh đang ở đâu thế?”

Lục Tri Chu trả lời: “Siêu thị dưới lầu.”

Tiêu Niên nói: “Vậy sao.”

Lục Tri Chu: “Ừm.”

Tiêu Niên nghe giọng điệu Lục Tri Chu như muốn cúp máy, vội vàng đổi giọng: “Thầy Lục, thầy có muốn tới đón tôi không?”

Lục Tri Chu hỏi: “Cậu ở đâu?”

Tiêu Niên trả lời: “Giải trí Tân Tinh.”

Lục Tri Chu đáp: “Tôi...”

Tiêu Niên vừa nghe đã biết Lục Tri Chu muốn từ chối, lập tức ngắt lời anh: “Anh ơi, em mệt mỏi quá đi à.”

Lục Tri Chu: “...”

Tiêu Niên tiếp tục: “Anh à, anh ơi.”

Lục Tri Chu bất đắc dĩ: “Mười lăm phút nữa xuống dưới.”

Tiêu Niên bỗng chốc vui vẻ, mồm miệng tức khắc cũng trở nên ngọt ngào: “Cảm ơn anh nha, anh là tốt nhất.”

Lục Tri Chu giọng điệu nhàn nhạt: “Không có gì.”

Tiêu Niên nở nụ cười: “Anh đồng ý cho tôi gọi là anh trai sao?”

Lục Tri Chu hỏi: “Không chịu cậu sẽ không gọi à?”

Tiêu Niên đáp: “Đó là dĩ nhiên, tôi rất nghe lời.”

Lục Tri Chu nói: “Vậy không được gọi.”

“Dạ chồng.” Tiêu Niên cười thành tiếng: “Cảm ơn chồng em nhé.”

Cậu nói xong, không đợi Lục Tri Chu nổi giận, nhanh chóng cúp máy.

Ha ha, cậu thật biết điều.

Tiêu Niên gọi xong cuộc điện thoại này thì tươi như hoa, học viên đứng cạnh cậu cũng không nhịn được mà hỏi: “Thầy, lúc nãy là người yêu của thầy gọi ạ?”

Tiêu Niên lắc đầu: “Không phải.”

Lúc Tiêu Niên dọn đồ xong, lúc đi xuống thì Lục Tri Chu cũng đã đến.

Còn lái một chiếc xe sang xịn mịn, vậy nên vừa lên xe Tiêu Niên đã hỏi: “Hiện tại giảng viên đại học lương cao lắm sao?”

Lục Tri Chu hỏi: “Cậu muốn biết cái gì?”

Tiêu Niên: “Tôi thấy chất lượng cuộc sống của anh không tồi, cũng không có ý gì đâu.”

Lục Tri Chu: “Lương tạm ổn, chẳng qua tôi có tham gia một ít hạng mục, hẳn là cậu muốn hỏi cái này.”

Tiêu Niên “À.” lên một tiếng thật dài.

Hôm qua cậu có điều tra Lục Tri Chu, cái gì mà giảng viên đại học trẻ tuổi nhất, từng nhận được giải thưởng này, đã tham gia cuộc thi kia, còn có nghiên cứu gì gì đó, huy chương nhiều vô cùng, nhìn rất trâu bò.

Vậy nên, có một căn nhà tốt và một chiếc xe xịn cũng không phải điều gì lạ.

Tiêu Niên ngay sau đó lại hỏi: “Anh có biết tôi làm nghề gì không?”

Lục Tri Chu: “Biết sơ sơ.”

Tiêu Niên: “Anh có suy nghĩ gì không?”

Lục Tri Chu: “Tôi cần phải có ý kiến sao?”

Tiêu Niên cười rộ lên: “Không hẳn đâu.”

Qua vài giây, Lục Tri Chu nói: “Mỗi một ngành nghề đều có ý nghĩa tồn tại riêng của nó, không phân chia cao thấp.”

Tiêu Niên lè lưỡi: “Thầy Lục, sinh viên của thầy hẳn là rất thích thầy ha.”

Lục Tri Chu: “Sao lại nói vậy?”

Tiêu Niên bắt đầu thả rắm cầu vồng: “Con người thầy Lục rất tốt, biết nói chuyện như thế, còn siêu thông minh, ôn tồn lễ độ...”

(Gốc là “彩虹屁”, tức “thái hồng thí”: ngôn ngữ mạng, dịch thô là “cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.)

Lục Tri Chu cắt ngang lời cậu: “Cũng có khả năng.”

Tiêu Niên cười rộ lên, nói tiếp: “Vậy thầy Lục à, em có thể thích thầy không?”

Lời vừa dứt, Lục Tri Chu bất chợt đạp nhầm phanh xe.

Tiêu Niên nhìn đằng trước thì thấy suýt chút nữa đã tông vào đuôi xe người ta rồi.

Lục Tri Chu: “Đừng nghịch.”

Tiêu Niên cười ha hả.

Thế nhưng cậu lại thấy bộ dạng nghiêm túc này của Lục Tri Chu có chút đáng yêu.

Một lúc sau, Tiêu Niên hỏi: “Trừ tôi ra, chỗ ghế phụ này từng có ai ngồi qua chưa?”

Lục Tri Chu: “Rồi.”

Tiêu Niên: “Là ai vậy? Người yêu cũ? Người yêu siêu cũ?”

Lục Tri Chu bất đắc dĩ đáp: “Đồng nghiệp, bạn bè, người nhà, họ hàng.”

Tiêu Niên trong nháy mắt cảm thấy tẻ nhạt vô cùng: “Ồ.”

Cậu lại hỏi: “Thầy Lục từng nói chuyện yêu đương chưa? Cũng đã 27 tuổi, hẳn là từng có rồi nhỉ?”

Lục Tri Chu: “Chưa từng.”

Tiêu Niên có hơi kinh ngạc: “Thật hả? Anh chừng này tuổi chẳng lẽ chưa từng gặp qua người có thể cùng anh nghiên cứu thảo luận, cùng anh làm việc sao?”

Lục Tri Chu bật cười: “Kì lạ lắm à?”

Tiêu Niên không biết mình đã chọc trúng cái huyệt cười nào của Lục Tri Chu, cậu cũng cười theo: “Ai da không dám không dám, nhưng mà nói thật, anh chưa quen ai bao giờ làm tôi thực sự có chút ngạc nhiên đó, anh xem anh đẹp trai ngời ngời như vậy, ắt hẳn người theo đuổi cũng không ít đâu.”

Lục Tri Chu không trả lời trực tiếp mà là nói: “Tôi muốn bên nhau một lần là tới trăm năm.”

Tiêu Niên chẹp miệng, một bên cảm thán thái độ của người có học đối với tình yêu thật là đoan chính, một bên cảm thấy Lục Tri Chu là đang nói với mình rằng nếu tôi từng yêu đương rồi, thì bây giờ có cửa cho cậu ngồi ở đây chắc?

Về đến nhà, Tiêu Niên mới phát hiện Lục Tri Chu đã mua đồ ăn, để ở cốp sau.

Cho nên là mua xong rồi vẫn quay lại đón cậu.

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu tay xách nách mang một mớ đồ ở siêu thị, trong lòng đột nhiên có chút cảm động.

Sau này, không biết tên nhóc tốt số nào sẽ được kết hôn với anh.

Tuy Tiêu Niên ở trước mặt Lục Tri Chu liệt kê ra một, hai, ba, bốn cái yêu cầu với nửa kia trong tương lai, nhằm ám chỉ hình mẫu lý tưởng của cậu và Lục Tri Chu không liên quan đến nhau, nhưng thật ra trong lòng cậu rất rõ ràng, cậu căn bản không xứng với Lục Tri Chu, một chút cũng không.

Lục Tri Chu nói rất đúng, anh quả thật nên yêu một người cũng làm nghề giáo.

Nghĩ vậy, trong đầu Tiêu Niên lập tức hiện lên hình ảnh, cậu dường như thấy Lục Tri Chu đang cúi người đứng bên cạnh một cậu trai, cũng ôn tồn lễ độ, có lẽ còn mang kính mắt, trong tay cầm một quyển sách, nhìn qua rất tri thức uyên bác, sau đó hai người thảo luận xem cơ học lượng tử là cái gì, khung cảnh vừa hài hòa vừa tốt đẹp.

(Cơ học lượng tử là một lý thuyết cơ bản trong vật lý học miêu tả các tính chất vật lý của tự nhiên ở cấp độ nguyên tử và hạt hạ nguyên tử. Nó là cơ sở của mọi lý thuyết vật lý lượng tử bao gồm hóa học lượng tử, lý thuyết trường lượng tử, công nghệ lượng tử, và khoa học thông tin lượng tử.)

Nhưng được một lúc, Tiêu Niên đột nhiên lại đem cậu trai kia đổi thành chính mình.

Một Tiêu Niên dinh dính đu trên người Lục Tri Chu, cứ anh trai với chồng mà gọi, hồn nhiên như cô tiên hỏi những vấn đề cực kỳ ngu xuẩn như “tại sao quả đất lại có màu xanh, tại sao quả chanh lại chua xin xít, Tại sao hôn hít là lũ yêu đương, tại sao nhớ thương, tại sao đau đầu?”

Tiêu Niên bị chính sự tưởng tượng của mình làm cho bật cười, nhưng lại sợ Lục Tri Chu phát hiện, cậu nhanh trí ho khan vài tiếng rồi lập tức tém lại.

Lục Tri Chu vừa về liền bắt đầu nấu cơm, Tiêu Niên mới ngồi trên sô pha được mấy phút đã cảm thấy có chút ngượng ngùng, vậy nên cậu vào trong dạo một vòng, xem thử có gì cần mình giúp một tay không.

Lúc cậu muốn nhặt rau, Lục Tri Chu nói: “Không cần.”

Lúc cậu muốn cất trứng gà, Lục Tri Chu nói: “Để lại chỗ cũ đi.”

Lúc cậu xem thịt, Lục Tri Chu bỏ dao xuống: “Có thể đi ra ngoài không?”

Tiêu Niên nhìn ra rồi, không phải Lục Tri Chu khách sáo với cậu, anh thật sự không muốn Tiêu Niên có mặt trong này.

Vì vậy, Tiêu Niên lại trở về phòng khách.

Cậu cảm thấy Lục Tri Chu thật sự rất quái gở, rõ ràng cả người tỏ ra không thích cậu, bản thân không hợp với cậu, cũng không nguyện ý cùng cậu ở chung một chỗ, và chẳng muốn cùng cậu tán gẫu, thế nhưng lại làm những việc trong ngoài bất nhất.

Tri kỷ nấu cơm cho cậu như vậy, tốt bụng đón cậu về như vậy, thản nhiên để cậu sống trong nhà, khiến cho Tiêu Niên không biết hiện tại thân phận của bản thân là gì.

Đóng giả tình nhân cũng không cần ngụy trang tỉ mỉ đến thế.

Nhưng mà cũng có thể, Lục Tri Chu chính là cư xử với mọi người như vậy.

Tiêu Niên nghiêng đầu, thật sự cẩn thận suy nghĩ, Lục Tri Chu cũng đâu có làm gì to tát, chính anh cũng từng nói, ngày xưa ở nước ngoài, cơm của bạn cùng phòng cũng là do anh nấu.

Tiêu Niên thở dài: chỉ là người tốt thôi.

Lúc ăn cơm, Tiêu Niên lần nữa không chịu được tình trạng quá im lặng nên chủ động bắt chuyện trước.

Nói về Lục Tri Chu.

“Này, anh biết lúc trước mẹ tôi giới thiệu anh với tôi thế nào không?”

Giọng điệu Lục Tri Chu có chút không hứng thú: “Nói thế nào?”

Tiêu Niên: “Nói anh là người trung thực, rất đứng đắn.”

Lục Tri Chu vẫn cái giọng điệu đó: “Chẳng lẽ không đúng?”

Tiêu Niên nở nụ cười: “Anh cảm thấy anh là...?”

Lục Tri Chu ngẩng đầu nhìn Tiêu Niên, dường như dùng đôi mắt hỏi cậu chỗ nào không đúng.

Tiêu Niên nghiêng đầu một chút: “Lúc cùng tôi làm anh không phải người như vậy.”

Lục Tri Chu vô cùng bình tĩnh: “Người trung thực đứng đắn không thể sinh hoạt tình dục sao?”

Tiêu Niên cứng họng, cái này rất có lý luôn?

Cậu lại nhịn không được mà hỏi tiếp: “Anh trai, nếu chưa từng nói chuyện yêu đương, sẽ không phải chỉ mới làm với tôi thôi đó hả?”

Lục Tri Chu trầm giọng ừ một tiếng.

Tiêu Niên nháy mắt có chút vui vẻ trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói: “Hớ, vậy nên một lần nói chuyện chính là cả đời, nhưng ‘yêu’ thì có thể tùy tiện làm vài nháy?”

Lục Tri Chu đột nhiên đặt đũa xuống.

Bầu không khí cũng bất chợt lạnh theo.

Tiêu Niên sợ hãi thừa nhận ngay tại chỗ: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Cậu nhanh chóng gắp một miếng thịt bò đặt vào trong bát Lục Tri Chu: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi.”

Tuy rằng không biết sai chỗ nào nhưng cứ nhận lỗi trước đã.

Lục Tri Chu giống như bị một loạt động tác của Tiêu Niên làm cho buồn cười, anh cầm đũa lên, chậm rãi nói: “Không có lần sau.”

Tiêu Niên thật ra còn muốn tranh luận, muốn lên án quan điểm tình yêu đầy mâu thuẫn của anh, sau đó sẽ khuyên anh đừng tự kẹp chết mình trong cái quan điểm đó, con người có thể phóng túng, không vi phạm lương tâm hay đạo đức thì đều ok.

Nhưng mà cậu không nói được.

Đâu dám đâu, ngộ nhỡ Lục Tri Chu thẹn quá hóa giận, đem cậu cuốn lại đóng gói ném ra ngoài, vậy cậu biết ngủ ở nơi nào.

Cơm nước xong, có người bạn gửi cho Tiêu Niên một video vũ đạo, nói là mọi người muốn xem cậu nhảy.

Vì vậy, Tiêu Niên vừa gặm táo vừa bắt đầu thử thực hiện đoạn vũ đạo đó.

Lúc quả táo hầu như đã được cắn sạch, đôi mắt của Tiêu Niên cũng học xong động tác, vừa đúng lúc Lục Tri Chu từ phòng bếp đi ra, Tiêu Niên liền cầm điện thoại di động đưa cho anh.

“Có rảnh giúp tôi quay cái video không?”

Lục Tri Chu hỏi: “Làm sao quay?”

Tiêu Niên đã sắp xếp xong xuôi: “Anh cứ ngồi trên sô pha quay tôi là được.”

Lục Tri Chu ừm một tiếng.

Nhạc đã có sẵn, sau khi Lục Tri Chu bấm quay, Tiêu Niên liền theo nhịp điệu mà bay nhảy.

Một loạt động tác tay, rồi tới chân, tứ chi của cậu phối hợp nhuần nhuyễn, rồi lại tiếp tục đưa lưng về ống kính, cuối cùng xoay trở về.

Tầm mắt Lục Tri Chu vốn đặt bên trong điện thoại, mà dần dần lại chuyển đến trên người Tiêu Niên.

Lần đầu tiên anh thấy Tiêu Niên nhảy, cùng với cậu lúc bình thường là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau, một vẻ đẹp hoang dã có chút nói không nên lời.

Lục Tri Chu nhịn không được nuốt nước bọt khi thấy Tiêu Niên quay người đi sang đây.

Sau đó Tiêu Niên thực hiện một động tác nhấc tay, mang vạt áo kéo lên, lộ ra cái eo thon của cậu, cùng lúc đó, bả vai phối hợp với mông, xoay hai lần.

“Ơ?” Tiêu Niên quay lại, ngây ngẩn cả người: “Sao anh không bấm quay? Tôi còn chưa nhảy xong đâu đó.”

Nhạc Lục Tri Chu bật vẫn đang phát, nhưng xác thực anh không quay tiếp nữa.

Anh nhìn Tiêu Niên: “Quay cái này làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.