Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân
《另类植物鉴赏一/自带春♂药的男人》
bạchhsz
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)
Tác giả: Dịch Tu La (易修罗)
Thể loại: Thần quái, điềm văn, hiện đại, mất quyền lực, Ôn nhu bao dung nhiếp ảnh công x Ngạo kiều tùy hứng người mẫu thụ, thụ hoá mèo
Tình trạng raw: Hoàn | Bản edit: On-going
Chuyển ngữ: QT bảo bối
Biên tập: Lâm Hy Viễn
Beta: Lâm Hạ
LƯU Ý: TÁC PHẨM ĐÃ ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP DỊCH THUẬT do vậy nên tôi mong mọi người KHÔNG MANG RA KHỎI WORDPRESS NÀY.
***
Chương 1.2
Mục Mục lại một lần nữa dừng việc chụp hình.
“Tư thế của người mẫu có thể thay đổi một chút được không?”
Lăng Miêu tức giận hỏi: “Thay đổi thế nào?”
“Cậu có phiền nếu tôi làm mẫu không?”
“Tùy.”
Mục Mục nhanh nhẹn đưa camera cho trợ lý, thế rồi chính bản thân mình đi tới bên cạnh y, khéo léo nhấn bả vai Lăng Miêu xuống, khẽ đặt tay lên eo y, ý ra hiệu cho Lăng Miêu đẩy eo nghiêng về phía trước, nhưng đầu cùng thân vẫn phải giữ nguyên.
Động tác này khó tránh khỏi việc cơ thể họ sáp vào nhau, Lăng Miêu bỗng ngửi thấy trên người Mục Mục có một mùi hương đặc biệt nào đó, rõ ràng không hiểu phải diễn tả ra sao, vậy nhưng điều này lại khiến y vô cùng khoan khoái.
“Cậu dùng loại nước hoa nào vậy?” Lăng Miêu bỗng rời tay ra sau đặt lên tay anh.
Mục Mục bị hành động của y làm sửng sốt: “Tôi không có thói quen sử dụng nước hoa.”
Lăng Miêu không tin, thứ khiến y tự hào nhất về bản thân, chắc hẳn phải là khứu giác của mình: “Tôi rõ rành rành ngửi được trên người cậu có mùi thơm.”
Mục Mục dở khóc dở cười: “Mỗi người đều có một mùi hương riêng biệt, cũng có thể là do môi trường xung quanh lưu lại. Nhà tôi trồng không ít hoa, tôi đoán thứ cậu ngửi thấy có thể là mùi hoa?”
“Vậy hả…”
Lăng Miêu thất vọng buông thõng tay xuống, song mùi hương nọ quả thực vẫn quá hấp dẫn, y nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, cảm giác mềm mại bỗng tỏa ra từ đầu ngón tay, lục phủ ngũ tạng tựa như được ngâm đường, hình hài của tiểu miêu đột nhiên xuất hiện, đảo lộn và loáng choáng.
Mục Mục mơ hồ phát giác ra có điểm không lành, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Tôi không sao…” Lăng Miêu từng chữ gằn xuống dưới cổ họng, thực sự lúc này chẳng còn một từ ngữ nào có thể diễn tả được hoàn cảnh nan giải của y. Trước mặt mọi người, nơi hạ thể của Lăng Miêu bắt đầu có dấu hiệu chộn rộn, cũng tại hôm nay stylist cứ khăng khăng để y mặc quần bó, nếu lại tiếp tục bị kích thích thêm một chút nữa thôi, chỉ sợ Lăng Miêu sẽ chẳng thể vì đại sự mà kiềm chế được.
“Không có gì.” Y cắn rắng nói.
Mục Mục cũng chẳng hỏi tới nữa: “Vậy cứ dựa theo dáng đứng tôi sửa, chúng ta tiếp tục nhé.”
“Tôi có thể chuẩn bị trước một chút không?”
“Đương nhiên rồi.”
Mục Mục cầm lấy camera, xoay người ngắm nhìn Lăng Miêu đang nhắm mắt dưỡng thần, anh kiên trì chờ đợi, cũng không hề thúc giục y.
Một lát sau, Lăng Miêu mở miệng: “Được rồi.”
Y chậm rãi mở mắt ra, tựa như một con người hoàn toàn mới, ai ai nhìn vào cũng có cảm giác như bị điện giật.
Ngay cả Mục Mục cầm máy trên tay cũng đang chậm lại, lúc sau mới phản ứng kịp thời tức thì giơ máy lên.
“Đúng, đúng rồi,” Thanh âm của anh có phần kích động, “Đặc biệt xuất sắc.”
Trợ lý của Mục Mục lo phần ánh sáng, khi xem thì vô cùng sửng sốt, nếu không phải Mục Mục gọi hắn, chắn hắn vẫn không nghĩ phải đổi cảnh.
Còn người phụ trách phía bên kia tim đập rần rần, Lăng Miêu như vậy, thật sự đã vượt quá tưởng tượng của cô, chuyển động của y khiến người ta thực muốn tiếp cận, cô thầm nghĩ quảng cáo lần này thể nào cũng thành công rực rỡ.
Mọi người ai cũng nhìn chằm chằm, không ngớt tấm tắc ngắm những shoot ảnh của Mục Mục lần lượt hiện lên trên máy tính, sau khi được anh yêu cầu, từ bên trong Lăng Miêu giờ toát ra vẻ gợi cảm khó cưỡng, nay lại được y biến hoá, dù quyến rũ nhưng không tục tĩu và rẻ tiền.
Cơ thể Lăng Miêu lúc này không ngừng nổi lên bao bất an lo lắng, trong mắt người khác, y trước ống kính liền đang dốc sức phô ra mị lực, chỉ có bản thân y là biết rõ, Lăng Miêu từ đầu tới cuối đang phải hết sức khắc chế bản thân để mình đừng kích động mà nhào tới ôm lấy Mục Mục, gặm cho anh ta mấy cái, còn đối với Mục Mục mà nói, trong quá trình chụp ảnh liền đặc biệt ngạc nhiên, chứ còn Lăng Miêu y thì cũng chẳng phải khoái trá vui sướng như họ tưởng.
“Tấm cuối cùng.” Mục Mục xoay máy ảnh về hướng khuôn mặt y, Lăng Miêu cắn bờ môi dưới, khẽ nâng hàm lên, để lộ ra hầu kết tinh tế cùng xương quai xanh quyến rũ, ánh mắt mông lung nhìn chăm chú vào ống kính, người dày dặn kinh nghiệm như Mục Mục, lần đầu tiên gặp phải hiện tượng này, tim anh đập lệch một nhịp.
“Tốt lắm.” Mục Mục hạ máy xuống, xong rồi không chần chứ cúi đầu lật xem thành quả của ngày hôm nay, đây không chút nghi ngờ là lần chụp hình anh tâm đắc nhất.
“Mục lão sư thấy tôi thế nào?” Thái độ của Lăng Miêu vẫn như trước kiêu kỳ ngạo mạn, nhìn chằm chằm vào mắt anh.
“Quá tuyệt vời, cậu hôm nay thực sự rất xuất sắc.” Mục Mục từ tận đáy lòng tán dương.
Anh ngẩng đầu cười cười, một giây tiếp theo liền thấy biểu cảm nơi Lăng Miêu có phần khác thường.
“Vậy là tốt rồi, mong sẽ lại được hợp tác với anh.” Y dứt lời liền bắt tay Mục Mục, quay đầu rời đi, Kha Nhạc lúng túng cười xòa, nói lời tạm biệt rồi vội vã đuổi theo.
***
“Miêu nhi, thái độ của cậu rất không ổn, dễ có thể đắc tội với người khác.”
Hắn lái xe, cũng không quên dạy bảo cho Lăng Miêu đang ngồi ở phía sau.
Y ngay cả lớp trang điểm cũng không xóa: “Trên người anh ta có mùi!”
“Cái gì?” Kha Nhạc giật mình, “Mục lão sư bị viêm cánh?”
“Có mà cậu viêm cánh ý, đây là hương thơm!”
Kha Nhạc nghĩ bản thân Lăng Miêu chắc sẽ có ẩn ý gì đó hơn là cái mùi thơm kia: “Trong ngực Mục lão sư giấu cá khô?”
Y cảm thấy nói chuyện với hắn thực là điều phí thời gian: “Nói cậu cũng chẳng hiểu.”
Kha Nhạc quả thực không biết, để cho Lăng Miêu hứng thú với hương thơm như vậy, thì ngoài cá khô ra, còn thứ gì nữa? Hay là một con chuột? Chẳng lẽ trong nhà Mục lão sư dự trữ thóc sao?
“A?” Kha Nhạc nhìn về phía trước, liền thấy Mục Mục xách hành lý, đứng ven đường như thể đang đón xe.
Hắn đỗ lại.
“Mục lão sư.”
Anh cúi đầu, thấy họ, liền cất tiếng: “A, là các cậu, thật trùng hợp.”
“Anh muốn đi đâu? Tôi có thể cho quá giang.”
“Cái này… Không làm phiền hai người chứ?”
Mục Mục nhìn về Lăng Miêu đang ngồi ở ghế sau, luôn cảm thấy y như mang địch ý với mình.
“Không sao không sao, lên đi.” Kha Nhạc nhiệt tình vẫy tay, “Có hành lý đúng không? Tôi cất ra cốp sau cho.”
Thịnh tình không thể chối từ, Mục Mục rốt cuộc cũng đành ngồi vào bên phó lái.
“Thật xấu hổ quá, tôi từ sân bay đi thẳng tới studio, chưa kịp về nhà lấy xe.”
“Có việc nhỏ thế này thôi, anh đừng quá khách khí. Được rồi, nhà Mục lão sư ở đâu?”
“Khu Thành Hoa Uyển, không biết có thuận đường không, nếu ngược chiều thì cứ để tôi đi tàu điện ngầm.”
Kha Nhạc suýt chút nữa đạp một cước vào chân ga: “Không cần đâu!”
“Sao vậy?”
“Chúng ta ở cùng một khu đó!”
“Các cậu á?”
“Tôi và Miêu Nhi.”
“Trùng hợp vậy ư?” Mục Mục vô cùng kinh ngạc, “Thì ra hai người ở cùng một chỗ?”
“Chúng tôi ở sát vách nhau, vì Miêu Nhi khả năng tự lập rất kém, phải ở gần mới có thể thuận tiện chăm sóc, thế rồi còn phải hót…”
“Hừm!” Lăng Miêu ở phía sau ho khan.
“… Nấu cơm và nhiều nhiều thứ khác nữa.”
Lăng Miêu liếc mắt.
“Nguyên nhân là như vậy hả,” Mục Mục cười nói, “Không ngờ chúng ta lại là hàng xóm, trước đây tại sao chưa từng thấy qua nhỉ?”
“Chúng tôi vừa mới chuyển tới, công ty cấp cho, trước kia thì ở Bắc Giao.”
Mục Mục gật đầu: “Thật khéo! Lúc rảnh thì qua nhà tôi ngồi chơi một chút.”
“Được!” Kha Nhạc thêm, “Nhà Mục lão sư có kho chứa thóc sao?”
“Không hề, nhà cậu trữ thóc à?”
“A, không phải, chỉ hỏi một chút, bởi vì Miêu Nhi rất sợ chuột, chẳng may lại gặp phải thì quả là điều không hay.”
Miệng hắn thì nói vậy, nhưng trong lòng lại phì cười, một con mèo thành tinh như Lăng Miêu, ai đời lại sợ chuột chứ?
Kha Nhạc đưa Mục Mục xuống dưới lầu: “Tôi cùng Miêu Nhi ở nhà số 8.”
“Lúc rảnh sẽ liên hệ!”
“Không thành vấn đề!”
Kha Nhạc đạp phanh, vòng vòng vài đường quẹo vào bãi đỗ.
“Đã tới nới, có muốn mua gì không?”
“Pho-mát cá tràng.” Lăng Miêu không chút nghĩ ngợi nói.
“Cậu ở đây đợi tôi một chút nha!”
Kha Nhạc dừng xe, liền bước nhanh vào siêu thị mini dưới lầu, mua cá tràng rồi còn có sữa tươi, khi đi ra lại chẳng thấy Miêu Nhi đâu.
“Lên lầu rồi à, Miêu Nhi?”
Trước cửa không một bóng người, bất kể là Lăng Nhân hay Lăng Miêu, đều mất hút.