Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân
《另类植物鉴赏一/自带春♂药的男人》
bạchhsz
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)
Tác giả: Dịch Tu La (易修罗)
Thể loại: Thần quái, điềm văn, hiện đại, mất quyền lực, Ôn nhu bao dung nhiếp ảnh công x Ngạo kiều tùy hứng người mẫu thụ, thụ hoá mèo
Tình trạng raw: Hoàn | Bản edit: On-going
Chuyển ngữ: QT bảo bối
Biên tập: Lâm Hy Viễn
LƯU Ý: TÁC PHẨM ĐÃ ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP DỊCH THUẬT do vậy nên tôi mong mọi người KHÔNG MANG RA KHỎI WORDPRESS NÀY.
***
Chương 5.2
Người thiếu niên phát hiện có ai đó đang chụp lén, liền hướng về phía Mục Mục mà đi tới.
Anh chủ động xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không có ý định thất lễ, ảnh tôi chụp vừa nãy sẽ xóa ngay.”
Đối phương nhướn mày, lộ ra vẻ tức giận: “Anh không nhận ra tôi à?”
Thanh âm quen thuộc khiến Mục Mục nhớ tới một người, anh tỉ mỉ quan sát, như cũ không tin được hỏi: “… Lăng Miêu?”
Y không vui “Ừ” một tiếng.
“Xin lỗi, a” Mục Mục cũng cảm thấy mình quá thất lễ. “Thế nhưng hai lần trước… Vẫn nghĩ không ra cậu lại uyển chuyển tới vậy, lần này thực mang cảm giác khác biệt lớn.”
Anh ta không nhịn được lại cười nhạo mình, nếu Mục Mục là Lăng Miêu, cũng thừa đủ lý do để cáu giận.
Quả nhiên y sắc mặt tối sầm: “Nhìn quen mặt tôi trang điểm, giờ bỏ makeup ra lại bắt đầu chê đúng không?”
“Làm sao tôi biết chứ, tôi trái lại thấy bây giờ cậu rất đẹp, sở dĩ đó là lý do nhịn không được phải lấy máy chụp vài tấm.”
Lăng Miêu được khen liền cảm thấy khích lệ, đã bớt giận, nhưng mà trong giọng điệu vẫn có phần mỉa mai: “Ngay cả khi hóa trang hay tháo trang sức rồi cũng chẳng nhìn ra, vậy mà còn nói có thể nhìn qua là biết ai đẹp tự nhiên ai phẫu thuật thẩm mỹ.”
Mục Mục lần này thực sự đầu hàng, vừa cười vừa lắc đầu liên tục, biểu thị sự hổ thẹn.
Lăng Miêu khi biết rõ hành động chụp hình của anh, chiếc đuôi vô hình không ngừng đắc ý vẫy vẫy, nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ dáng vẻ không hài lòng.
Có một vấn đề Mục Mục vẫn chưa hiểu: “Cậu thực sự mười chín tuổi?”
“Mười chín đúng.” Phía trước lại thêm một năm sáu bảy tám năm nữa.
Rốt cuộc thế là nhiều hay ít? Hỏi số tuổi của yêu quái là điều kiêng kị.
“Nếu nói mười sáu tôi cũng tin.”
“Nếu nói Mục lão sư ba mươi sáu tuổi tôi cũng tin.”
Mục Mục mỉm cười: “Kẻ bất tài nầy năm nay mới ba mươi hai.”
Lăng Miêu nhìn trời: “Thực sự có nên gọi là chú không ta?”
Mục Mục hạ máy ảnh trong tay: “Ừm… Những tấm hình vừa nãy?”
“Anh cữ giữ lại là được rồi, quay lại với chủ đề chính, còn chưa bắt đầu chụp sao?”
Nhân viên lục tục chuẩn bị xong, thông báo hai người có thể bắt đầu.
“Nhiệm vụ của cậu hôm nay cũng không có gì khó khăn, cậu đóng vai một thiếu niên ngây thơ hướng nội, đang cúi đầu bấm điện thoại, và bất chợt nhận ra từ trong đó nhô tới một mỹ nữ tuyệt đẹp, biểu hiện lúc đầu là kinh ngạc, sau đó liền diễn cảnh tình yêu sét đánh, vừa gặp đã yêu.”
Lăng Miêu gật đầu một cái: “OK.”
Mục Mục đối với nhiệm vụ hôm nay thực không có chút lo lắng, bởi vì Lăng Miêu chỉ đứng một chỗ tựa như bức họa, là một nhiếp ảnh gia có kinh nghiệp, anh có thể tưởng tượng ra một viễn cảnh tốt đẹp.
Quả nhiên, thiếu niên ngây thơ Lăng Miêu diễn vô cùng xuất sắc, biểu đạt vẻ sửng sốt cũng vừa tới, tất cả đều thuận lợi vô cùng, chỉ có điều cảnh tình yêu sét đánh nhất kiến chung tình là gặp khó khăn nghiêm trọng.
Mục Mục dừng lại: “Biểu cảm có thiếu sót, không đủ cái cảm giác vừa gặp đã yêu.”
“Tôi không biết cái cảm giác vừa gặp đã yêu nó như thế nào.”
“Cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác yêu thương người khác.”
“Nhưng tôi cũng chưa từng thích ai.”
“Không phải chứ? Một người cũng chưa có?”
Lăng Miêu suy nghĩ một chút: “Tôi thích nhất một người, đó chính là bản thân tôi.”
“Đó chẳng phải là vừa đúng sao? Cậu bây giờ cũng là đang yêu “phía bên kia” của bản thân mình còn gì?”
Lăng Miêu giả vờ như phía trước có người, làm bộ nhìn hồi lâu, hay là đành buông bỏ?
“Trước mặt tôi chỉ có không khí.”
Mục Mục vẫy tay gọi trợ lý Kha Nhạc.
“Cậu thử giả tưởng anh ta là bản thân mình đi.”
Lăng Miêu nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu, cuối cùng liền lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Tôi với hắn đã quá quen thuộc, chẳng thể tưởng tượng ra được.”
Trên mi ứa lệ, Kha Nhạc tức tưởi chạy đi.
Mục Mục không còn cách nào khác, đành tự mình đi ra.
“Thế tôi thì sao? Cậu có thể nhìn tôi như là đối tượng cậu thích không?”
Đường nhìn của y đảo quanh vài vòng, không biết có phải vì quá quen thuộc hay không, mà anh thực sự nhìn rất thuận mắt. Khuôn mặt hài hòa, từng bộ phận kết hợp hoàn hảo đến lạ, dường như chẳng thể thay vào bất kỳ thứ gì tốt hơn thế.
Lăng Miêu chán nản yên lặng chọn lựa những khuôn mặt nổi danh, đẹp trai nhất đổi lấy khuôn mặt của Mục Mục, nhưng rồi kết quả cũng chẳng ra sao.
Thế nhưng vượt trên ngoại hình kia, Lăng Miêu còn nhớ tới mùi hương hấp dẫn ấy, đặng không nổi mà theo bản năng nheo mắt liếm miệng một cái.
“Có phần tiến bộ, cơ mà biểu tình này lại không như những gì tôi mong đợi, hơi thái quá, nên tiết chế một chút.”
Lăng Miêu bị vạch trần thì khuôn mặt dần bừng đỏ, thực có phần giống như mối tình đầu ngây ngô thời niên thiếu.
Mục Mục lập tức cầm máy chụp lại: “Chính là biểu cảm này, có thể tiếp tục được không?”
Lăng Miêu nhìn chằm chằm Mục Mục, lẩm bẩm suốt đời suốt đời suốt đời, trong mắt dần dần có tình ý.
“Rất tuyệt.” Mục Mục nhanh chóng chụp hình, Lăng Miêu tuổi còn nhỏ, tuy rằng chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhưng không ngờ lại có khả năng thiên phú như vậy,
Bị y dùng thứ anh mắt mị lực ấy nhìn chằm chằm, sợ là rất ít người có thể khống chế nổi bản thân.
Suýt chút nữa là mất khống chế, Mục Mục đành lên tiếng nhắc nhở: “Cảm giác đã tìm được, nhưng người yêu của cậu nằm trên không trung, nhớ điểu khiển đường nhìn một chút.”
Lăng Miêu vừa đánh mắt mèo, anh liền chụp được tấm ảnh hoàn mỹ nhất trong buổi photoshoot ngày hôm nay.
…
Lần thứ hai hợp tác thành công mỹ mãn, thời gian còn sớm, Mục Mục mời Lăng Miêu đi uống cà phê, tiện thể bàn bạc về bản thảo của tạp chí.
Y vui vẻ nhận lời.
Mục Mục chọn một quán cà phê mèo, anh vừa vào liền có một chú mèo ngắn cũn màu lam chạy tới đón tiếp.
“Hôi Hôi, đã lâu không gặp.” Mục Mục gãi cằm mèo con tỏ vẻ hảo hữu.
Lăng Miêu đội mũ lưỡi trai theo sau lưng, liền nhíu mày, thì ra Mục Mục từ trước đã có mèo cưng, đến tên của người ta anh cũng biết.
Mục Mục chú ý tới biểu tình của y có chút bất mãn, vội nói: “Xin lỗi, bởi vì tôi thường tới đây, nên đã không hỏi ý kiến cậu, nếu như cậu không thích mèo chúng ta có thể đi chỗ khác.”
“Không, tôi không ghét mèo,” Lăng Miêu nhấn mạnh, “Tôi thích mèo nhất.” Bởi vì y chính là mèo đó thôi.
Mục Mục lúc này mới yên lòng: “Tốt.”
Anh đi phía trước dẫn đường, không thấy sau lưng y tiện tay cho Hôi Hôi té nhào một cái.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, phục vụ liền có mặt: “Hai vị cần gì không?”
Lăng Miêu rất tự nhiên đáp: “Sữa gừng, nước suối.”
“OK.”
Người phục vụ đi rồi, Lăng Miêu mới để ý tới ánh mắt hoang mang của Mục Mục, liền nhận thấy mình lỡ miệng.
“Ha ha, cái đó, xin lỗi, tôi chưa hỏi anh uống gì liền tự quyết.” Lăng Miêu cười ha hả, “Để tôi gọi cậu ta.”
Mục Mục lắc đầu: “Tôi đúng là chỉ uống được nước lọc, không ngờ cậu lại biết.”
“Vừa khéo vừa khéo.”
Một con mèo Ba Tư nhảy lên bàn, kêu tiếng meo meo thật dài, khiến hai người hoảng sợ.
Meo Ba Tư thân mật cọ xát ngực Mục Mục, anh cũng lấy tay vuốt ve lông dài của nó: “Meo Meo, ngươi cũng tới? Gần đây còn bị rụng lông không?”
Lăng Miêu trừng mắt nhìn anh vuốt ve mèo Ba Tư, cách một cái bàn y cũng có thể ngửi được mùi hương của Mục Mục.
Anh sau đó liền bắt đầu bàn việc: “Biên tập của tạp chí Minus…”
Lại thêm một con Hắc Ly nhảy lên ghế sofa cạnh Mục Mục.
“… Cũng đã đề cập với cậu…”
Một con tiểu miêu dưới chân bàn cũng kêu meo meo meo meo, vì mình nhảy không lên nổi mà sầu não.
“…Chuyện về số báo đặc biệt của họ, hay chính là người mẫu chụp hình với động vật, cậu là một trong số đó…”
Con mèo Hôi Hôi khi trước cũng tới, toàn bộ mèo của quán cà phê đều vây quanh Mục Mục, khiến người xung quanh ai nấy nhìn anh với ánh mắt đầy hâm mộ.
Mục Mục lúng túng cười cười: “Xấu hổ quá.”
Lăng Miêu xụ mặt phụng phịu không nói tiếng nào, Mục Mục cũng thấy biểu cảm của y có phần khó hiểu.