Giám Định Một Loài Thực Vật Mới

Chương 17: Chương 17




Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân

《另类植物鉴赏一/自带春♂药的男人》

bạchhsz(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)

Tác giả: Dịch Tu La (易修罗)

Thể loại: Thần quái, điềm văn, hiện đại, mất quyền lực, Ôn nhu bao dung nhiếp ảnh công x Ngạo kiều tùy hứng người mẫu thụ, thụ hoá mèo

Tình trạng raw: Hoàn | Bản edit: On-going

Chuyển ngữ: QT bảo bối

Biên tập: Lâm Hy Viễn

LƯU Ý: TÁC PHẨM ĐÃ ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP DỊCH THUẬT do vậy nên tôi mong mọi người KHÔNG MANG RA KHỎI WORDPRESS NÀY.

***

Chương 9

Sáng hôm sau thức dậy, Lăng Miêu cảm thấy toàn thân đau mỏi, thắt lưng dường như chẳng còn là của bản thân nữa.

Quay đầu thấy Mục Mục ngủ bên cạnh, cũng không lấy làm kinh ngạc, bởi lẽ nhiều nhiều buổi sáng trước đó, y đều là chứng kiến khuôn mặt này khi tỉnh giấc.

Lăng Mêu: “…”

Chờ chút…

Hình như có chuyện gì đó không ổn.

Lăng Miêu nhắm mắt dưỡng thần, thế rồi từng lá đào xuân phong phấp phới trở về, ghép lại thành một mảng ký ức hoàn chỉnh, là một đoạn phim gán mác mười tám cộng, nam chính là y, còn nam chính thứ hai, là người đang nằm bên cạnh.

Lăng Miêu giật nảy, đầu óc chợt tỉnh táo lại, trực tiếp nhào qua nắm lấy cổ áo anh —— *** —— đổi thành nắm lấy cổ Mục Mục, thân thể cứ trần truồng như vậy mà cưỡi lên người anh.

Mục Mục mệt nhọc suốt đêm giờ không tình nguyện mở mắt, trong lòng kêu lên một tiếng hỏng bét.

Lăng Miêu hạ tầm mắt xuống nhìn, khắp trên cơ thể anh đều xuất hiện dấu răng, đủ thấy đêm qua đã mãnh liệt như thế nào.

Biểu tình của y kỳ dị vô cùng, Mục Mục thì càng chẳng biết phải mở miệng nói thứ gì.

“Anh thượng tôi?” Ngữ khí của Lăng Miêu chợt trở nên cứng rắn.

Mục Mục còn muốn hấp hối giải thích một chút: “Thực ra thì hôm qua cậu…”

“Anh có chịu trách nhiệm không?” Lăng Miêu chẳng nghe Mục Mục giải thích.

Mục Mục có phần ngẩn ngơ: “Hả?”

“Tôi nói anh có chịu trách nhiệm không?” Lăng Miêu hung hăn nói, trên tay lại tăng thêm lực, có thể nếu đối phương dám phủ nhận, y sẽ bóp chết anh.

Mục Mục đình trệ trong chốc lát: “… Có, có chịu trách nhiệm.”

Lăng Miêu thở phào nhẹ nhõm, không thể nghi ngờ anh đã trải qua một buổi sáng ảo mộng.

“Không được nuốt lời!”

Mục Mục: “…”

Bất qua mới chỉ rời giường được một lúc, y liền bốc hỏa vì Mục Mục dám phá hỏng bộ trang phục đắt tiền của mình, thực sự nếu bồi thường phải mất rất nhiều tiền.

Lăng Miêu mặc áo khoác rồi rời khỏi khách sạn, nghe nói đêm qua xảy ra chuyện lạ, có hai vị tham gia hội nghị bị phát hiện đang sủi bọt mép té xỉu trong nhà vệ sinh, liền khẩn cấp bị tống vào bệnh viện, hình như khi tỉnh lại vẫn nói năng mê sảng, thần trí có điểm không bình thường.

“Không phải là ngộ độc thức ăn đó chứ?” Lăng Miêu hỏi.

“Có thể.” Mục Mục nghiêm trang trả lời.

Một buổi họp thường niên đã thay đổi quan hệ của hai người, Lăng Miêu cùng Mục Mục chính thức bên nhau.

Bời vì họ bây giờ nắm tay nhau, vừa bước vừa hôn môi, rồi còn ở cùng nhau nữa, quá rõ ràng.

Lăng Miêu thực sự cũng chẳng chuyển nhà, mà là lấy cớ nương nhờ căn hộ của Mục Mục, đổ thừa đã tối rồi nên quyết không về nữa, hai người đến giờ liền chẳng biết xấu hổ làm chuyện xuân phong. Kỳ thực cũng chẳng thể trách Lăng Miêu, chỉ là mùi hương trên người anh khiến y phát tình, không tài nào kiềm chế nổi.

Mục Mục một thời gian sau liền bắt đầu dâng lên cảm giác hổ thẹn áy náy, mỗi khi nhìn vào khuôn mặt non trẻ thanh tú ấy, lại cảm giác như mình đi lừa một nam thiếu niên.

Có một lần anh đã nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, nhưng đáp lại anh là sự im lặng của Lăng Miêu.

Hai người thầm lặng tạm thời không nhắc tới, nhưng y cảm thấy trong lòng Mục Mục luôn có tâm tư.

Lăng Miêu phải dùng rất nhiều công sức, từ uy hiếp, dụ dỗ tới nũng nịu rồi phát hỏa, thật vất vả cuối cùng mới cạy được mồm Mục Mục.

Nguồn cơn là do Mục Mục thấy Miêu Nhị rất ít khi đến, từ lúc hai người quen nhau, chẳng còn thấy nó qua đây ngủ.

Anh biết mèo Siam rất hay ghen, có thể cũng là bởi điều này cho nên mới cự tuyệt, không đến nhà Mục Mục nữa.

Hầu như đêm nào cũng ở đây, Lăng Miêu chỉ có thể “…”‘

Y ý thức được cứ tiếp tục thế này thật không ổn chút nào, Mục Mục sẽ sớm nhận ra thân phận Miêu Nhị hoàn toàn không tồn tại, nếu Miêu Nhi xuất hiện, Miêu Nhị liền biến mất, điều này thực sự quá đỗi trùng hợp đi.

Huống hồ y đã quen với tập quán biến lại thành mèo, chỉ sợ mỗi đêm ngủ say sẽ trở về nguyên dạng.

Rối bời, Lăng Miêu liền chạy đi hỏi ý kiến của cẩu độc thân – Kha Nhạc.

Kha Nhạc hỏi trước hỏi sau: “Cái gì? Cậu cùng Mục Mục yêu nhau á?”

Lăng Miêu: “…”

Kha Nhạc kích động: “Cậu điên rồi sao Miêu Nhi? Anh ta là… Ôi trời ơi.”

“Tôi chủ động.”

“Vậy ra là cậu chủ động?”

“Ừm.”

“Mục lão sư năm nay 32 tuổi, cậu 19, mười năm sau anh ta 42, cậu vẫn cứ 19, lẽ nào Mục lão sư sẽ không sinh nghi? Anh ấy sẽ trở nên già yếu, mà cậu vẫn giữ nguyên cái bộ dạng này, đến lúc đó cậu còn giữ được lời hứa với anh ấy sao?”

“Cũng chưa chắc đã được lâu như vậy,” Lăng Miêu cãi bướng, “Nói yêu nhau được mười năm là khoác lác rồi đó, tình cảm của loài người không phải rất dễ đổi thay sao?”

Y nói ra giả thuyết này, trong ngực liền nhói đau. Chỉ là giả thuyết thôi đã khó chịu vô cùng, nếu quả thực tới một ngày, sinh mệnh của Mục mục bị đe dọa, chẳng hiểu Lăng Miêu sẽ phải làm thế nào.

Kha Nhạc liếc mắt.

“Ngay cả mối quan hệ giữa người mẫu và trợ lý, tôi phải mất một thời gian khá lâu mới có thể tiếp nhận được sự thật, cậu mà thừa nhận với người ta, liệu anh ấy có can đảm chấp nhận cậu không?”

Lăng Miêu cắn môi dưới, không nói lời nào.

“Nói chung tôi mong cậu suy nghĩ cẩn trọng hơn, tình cảm giữa người và yêu, tôi chỉ mong cậu đừng lún quá sâu.”

Hắn ném qua một quyển sách: “Này.”

“Đây là cái gì?” Lăng Miêu có tâm sự, phản ứng so với lúc bình thường chậm hơn nửa nhịp.

“Chúc mừng cậu, con mèo của năm của tạp trí Miêu Chí.”

Lăng Miêu lặng lẽ nhìn cái bìa mình đã mong đợi từ lâu, Mục Mục chụp tấm hình cho “Miêu Nhị”, đẹp động lòng người, trong tưởng tượng, giây phút này có lẽ sẽ mừng rỡ vui vẻ lắm, nhưng sự thật lại không phải vậy.

***

“Miêu Nhi?”

Mục Mục phải gọi hai lần y mới quay lại: “Ừm?”

“Em gần đây có tâm sự à?”

“… Không có.”

Mục Mục không tin, anh chưa từng nhìn thấy loại trạng thái này ở Lăng Miêu bao giờ, khi trên giường khi trước thì nồng nhiệt, nay tinh thần cũng chẳng còn sôi nổi như xưa.

Anh bắt đầu hoài nghi, một là khả năng của mình đã giảm sút, hai là Lăng Miêu đối với anh đã chẳng còn nhiều hứng thú. Dù sao y cũng mới chỉ là đứa trẻ mười chín tuổi, tâm tình dễ đổi thay, nhiệt huyết tới cũng nhanh mà dời đi cũng nhanh, huống chi khúc ban đầu, cũng chỉ là kết quả của điều bất trắc.

Nghĩ tới nguyên nhân này, thần sắc của Mục Mục có phần ảm đạm. Mỗi người mang một tâm sự riêng, phía sau còn một đoàn đội đang hành quân, trên con đường chật hẹp.

Bọn họ lần này đi chụp ngoại cảnh, địa điểm là nơi núi cao vân vũ, tiên cảnh trần gian. Chọn địa điểm phải nói là vô cùng hoàn hảo, nhưng là lần đầu đi khám phá, êkíp di chuyển trên đường núi dị thường, đoàn người đi bộ bôn ba vài canh giờ, cuối cùng mới tới được đến đỉnh.

Mục Mục tỉ mỉ quan sát một vòng: “Ở đây rất nguy hiểm, núi cao chót vót, có chắc nên chụp ở đây không?”

“Chỉ có nơi này là tốt nhất, như thế chúng ta có thể chụp được những góc cạnh đẹp nhất, kết hợp với núi non hữu tình, vô cùng hiệu quả.”

Mục Mục có phần lo lắng về Miêu Nhi.

“Em có sợ độ cao không?” Anh thấp giọng hỏi.

“Không sao,” Lăng Miêu cố dấu đi mà trái lại tỏ ra vui vẻ, “Không phải đã có dây bảo vệ sao?”

Nhân viên cho y cột chắc dây, Lăng Miêu trong chiếc áo trắng nhẹ nhàng, khi gió thổi tới liền tựa như sơn thần xuất thế.

Mục Mục không yên tâm lại kéo sợi dây.

Mọi người hỗ trợ y di chuyển tới vách đá bên kia, cơ thể nghiêng về phía trước, dường như nửa người đang nằm trong trạng thái lơ lửng.

“Tôi chuẩn bị xong rồi.” Y nói rồi mở rộng cánh tay, tựa như có thể tung người nhảy xuống bất kỳ lúc nào.

Mục Mục thu lại những lo âu, anh phải đặt xuống cái thân phận là người yêu của Lăng Miêu, mà trở về với thân phận nhiếp ảnh gia của bản thân, như vậy mới không phụ sự nỗ lực của y mà chụp ra những tấm hình hoàn mỹ nhất.

Mỗi lần ống kính không ngừng vang lên tiếng kêu, Lăng Miêu đứng bên vách liền tạo đủ kiểu tư thế ưu nhã. Mặc dù đang đứng tại một nơi nguy hiểm treo leo, vậy nhưng y vẫn giữ được biểu cảm thanh bạch, thần thái nhĩ nhã, những người trong đoàn đội, đã vì y ít tuổi mà coi thường, nay liền nhìn Lăng Miêu bằng một con mắt khác.

Toàn thân Lăng Miêu xoay một trăm tám mươi độ, ngả người về phía vách.

“Tốt, tiếp tục thả.”

Đội trưởng kêu lên, nhân viên từ tốn thả dây buộc, Lăng Miêu ngả thấp xuống, người đã nằm giữa không trung.

Mục Mục ngồi ở vách đá, chỉ cầu buổi chụp hình mau chóng hoàn thành, để không xảy ra chuyện không may.

Sợi dây vốn rắn chắc bỗng nhiên đứt đôi, Lăng Miêu mất đi lực, trong ánh mắt hoảng hốt của Mục Mục mà rơi xuống.

“Miêu Nhi!” Mục Mục gào lên một tiếng xé tim gan.

Đỉnh núi bỗng nổi lên sương mù, mọi người bị thứ sương dày đặc bao phủ, kinh hoàng không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lăng Miêu đang nhanh chóng rơi xuống liền được mười mấy thứ cây leo trên đường mau chóng vững vàng cuốn lấy hông y.

Tốc độ rơi liền chậm lại, những nhánh cây ôn hòa nâng Lăng Miêu bay lên, thẳng tới đỉnh núi.

Thoát chết trong gang tấc, Lăng Miêu bình yên vô sự mà trở lại mặt đất, liền nhìn thấy người phía trước, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Những nhành cây khi nãy liền thong thả mở ra, trở lại cơ thể của Mục Mục.

Lăng Miêu khiếp sợ không nói nổi một chữ, ánh mắt liền biểu đạt nội tâm khó hiểu.

Sương mù quỷ dị liền tan đi, tất cả mọi người lao tới, ân cần mà hỏi thăm y.

Mục Mục cùng y hai mắt nhìn nhau dưới trăm vàn câu hỏi của mọi người, chỉ duy bọn họ mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Đoàn chụp hình bắt buộc phải dừng lại, một đám người chán nản dọn dẹp đồ đạc, không may xảy ra sự cố, người không mệnh hệ gì, đã là may mắn lắm rồi.

Lăng Miêu từ đỉnh núi đi xuống thì không nói với anh lời nào, Mục Mục lộ rõ biểu tình mất mát, thế như dù cho thời gian có quay trở lại, anh cũng sẽ không do dự mà làm như thế, cho dù Miêu Nhi vì vậy mà chia tay anh.

Sắp đến chân núi, Lăng Miêu bất thình lình rời khỏi đám đông, quẹo vào rừng cây, Mục Mục không rõ nguyên nhân liền đi theo.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lăng Miêu dừng bước, xoay người, Mục Mục hiểu rõ đã đến lúc.

“Xin lỗi,” anh nói, “Như em đã thấy, anh không phải người bình thường.”

Lăng Miêu chẳng nói lời nào.

“Anh là một gốc cây đã tồn tại được hàng nghìn năm, không chịu nổi cô đơn mà hóa thành người, chẳng dám nói cho em biết, chỉ sợ em biết rồi sợ hãi, sẽ rời xa anh.”

Mục Mục đau thương rũ mắt xuống: “Thế nhưng bây giờ em đã biết sự thực, hẳn là chẳng còn cách nào khác khiến em chấp nhận anh. Anh sẽ chủ đồng rời xa, không làm phiền em nữa.”

Anh quay người muốn rời đi, đi được hai bước, phía sau liền truyền tới một tiếng kêu khàn khàn quen thuộc.

“Meo meo —— ”

Mục Mục kinh ngạc quay đầu lại, Lăng Miêu biến mất, ngồi ở đó là mèo Siam Miêu Nhị.

“…” Anh dò xét kêu một tiếng: “Miêu Nhi?”

Mèo Siam hướng nơi anh mà chạy tới, thuần thục nhảy lên ngực anh, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi anh hai cái.

Miêu Nhị biến thành Miêu Nhi, ôm thật chặt lấy cổ Mục Mục, cùng anh trao nhau một nụ hôn nồng cháy.

“Đúng là em.” Y nói.

Mục Mục không tưởng tượng nổi mà kinh ngạc lại pha lẫn mừng vui, ánh mắt tỏa sáng.

“Anh có để bụng em là mèo không?”

“Không.” Ánh mắt anh tràn đầy vui vẻ nói.

“Em cũng chẳng để bụng anh là cây.”

Hai người quên mình ôm hôn thắm thiết, từ nay đã chẳng còn điều gì có thể ngăn cách họ.

Dây dưa quyến luyến dứt nụ hôn, Lăng Miêu ôm lấy cổ anh, hỏi: “Anh đã nhìn thấy “em” rồi, thế anh rốt cuộc là loài cây nào vậy?”

Mục Mục tủm tỉm cười: “Cây Mộc Thiên Liệu.*”

(*): “Mộc Thiên Liệu (木天蓼) aka Actinidia polygama hay Silver Vine (tạm dịch Bạc Hà Nho) hay “cat powder” là thảo dược thiên nhiên có tác dụng với các loài thuộc học mèo tương tự Bạc Hà Mèo (catnip, catmind). Toàn bộ cây, hoa, lá, cành … đều có thể sử dụng để chế tạo dược, ngoài ra vì các thành phần dược liệu tự nhiên trong cây mà còn được dùng để chế tạo dược phẩm.

“”

Tác dụng của Bạc Hà Mèo và Mộc Thiên Liệu : có tác dụng kích thích hưng phấn đối với họ nhà mèo, thường được dùng để huấn luyện sư tử và cọp trong các rạp xiếc, làm cho các con mãnh thú trở nên ngoan ngoãn và nghe lời.

Bạc hà mèo có tác dụng tương đương với chất gây ảo giác, mèo sẽ đạt được hưng phấn thông qua khứu giác và vị giác. Mèo cưng sẽ lăn qua lăn lại trên đất, dùng mặt cọ vào các mặt phẳng, thậm chí sẽ phát ra tiếng gừ gừ như khi bị say rượu. Nhưng vì là thảo dược thiên nhiên nên hoàn toàn không độc hại hay gây phản ứng phụ.” – Theo Hồng Lâu Các

– Chính Văn Hoàn –

O A O Plot twist of the mother***ing centuryy, MỤC MỤC LÀ CÂY ;; A ;; OMFG tôi còn tưởng Lăng Miêu sẽ rơi xuống rồi kiểu sẽ mất đi cái mạng mèo, trở lại thành người bình thường ý, ai ngờ má Tu La đã lừa tôi omfg… rồi giờ hiểu tại sao Mục Mục lại ăn chay, sao trong vườn lại chồng cây nữa ;; A ;; ôi má ơi, PHIÊN NGOẠI coming soon nhaa :* yêu thương, cảm ơn mấy thím đã ủng hộ, hoàn rồi hoàn rồi❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.