Anh nhẹ nhàng mổ một cái lên môi cô, sự dịu dàng của anh hòa lẫn trong dòng nước ấm áp đang xối xuống, khiến cho cô vô cùng kích thích: “Đã là vợ chồng già với nhau rồi, em còn xấu hổ cái gì chứ.”
Đâu có ngờ rằng một câu này lại khiến khuôn mặt Vân Thi Thi càng đỏ hơn.
Vợ chồng già.
Cô tức giận lẩm bẩm: “Ai thèm làm vợ chồng già với anh chứ?”
Lễ cưới vẫn chưa tổ chức đâu đấy.
Cùng lắm thì bây giờ cũng chỉ có thể coi như vừa mới kết hôn mà thôi, thế mà người đàn ông này lại nói là vợ chồng già rồi!
Mộ Nhã Triết cũng chẳng để ý đến mấy câu lầu bầu của cô, tiếp tục dịu dàng hướng dẫn cô từng bước, giọng nói mê hoặc: “Chẳng lẽ em cũng không muốn anh sao? Hử?”
Giọng nói của anh đầy mê hoặc, Vân Thi Thi cắn môi, cũng không dám động đậy linh tinh.
Thân thể hai người dán chặt vào nhau như vậy, cô nhanh chóng cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể anh, kinh hãi trợn to mắt lên, không biết phải làm sao.
“Em xem.” Mộ Nhã Triết nói: “Nó đã bị em làm cho hưng phấn bừng bừng rồi.”
Vân Thi Thi cảm thấy vô cùng oan uổng, cãi cố: “Rõ ràng em đâu có làm gì!”
Mộ Nhã Triết lại nói: “Cục cưng à, em chẳng cần làm gì cũng đã đủ hấp dẫn rồi!”
Anh bỗng nhiên ôm lấy cô, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mê hoặc nói: “Chạm thử một chút!”
Vân Thi Thi lập tức mở to hai mắt ra như con thỏ đang hoảng loạn, hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Chạm thử...
Chạm vào chỗ đó sao?
Cô...
Cô chưa bao giờ dùng tay chạm qua chỗ đó...
Thật ra, trong lòng cô rất tò mò, không biết chỗ đó rốt cuộc là sờ vào chỗ đó thì có cảm giác gì, nhưng cô lại vẫn cảm thấy, hành động này hơi hạ lưu và dâm đãng, vì bị ý nghĩ này trói buộc nên cô chưa từng dám “vượt qua” một bước này.
“Không dám?”
Mộ Nhã Triết thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô thì không khỏi nhếch môi cười, lập tức nắm lấy tay cô, chậm rãi thăm dò.
Đầu ngón tay chạm đến một bộ phận nóng bỏng.
Vân Thi Thi “a...” một tiếng, lập tức muốn rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt lấy.
“Sao thế?”
“Ngu ngốc!” Mộ Nhã Triết oán trách một câu, vừa muốn tiếp tục động tác này thì lại bị Vân Thi Thi đẩy ra, cô nói: “Anh đừng động đậy!”
“...”
“Em... Em có thể tự làm được...”
Mộ Nhã Triết liền buông tay cô ra.
Vân Thi Thi tiếp tục cái động tác khiến người ta mặt đỏ tim đập này.
Tay của cô rất nhỏ, lại trắng nõn mềm mịn như tơ lụa thượng đẳng.
Có những người, trời sinh đã có bàn tay vô cùng đẹp đẽ, giống như cô vậy, bàn tay y như một tác phẩm nghệ thuật.
Bởi vì bị bàn tay của cô chạm vào mà anh bị kích thích đến mức khó lòng chịu nổi, bên hông nhanh chóng xuất hiện một luồng điện khiến toàn thân tê dại, bên dưới bị kích thích, chỉ hận không thể lập tức chiếm lấy cô.
Nhưng anh lại lo lắng, gấp gáp như vậy có thể sẽ khiến cô bị dọa hay không? Vì vậy, anh không thể không cắn răng cố kiềm lại, chờ động tác tiếp theo của cô.
Lúc này, cô đã chảy mồ hôi khắp người, toàn bộ quần áo cũng đều đã bị vòi hoa sen phun cho ướt nhẹp, không còn phân biệt được sự ẩm ướt ở sau lưng là do mồ hôi hay là do nước ấm.
Cô hơi bối rối ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh đang nhìn cô, trong nháy mắt cô nâng mắt lên, anh lập tức không kìm nén được mà hôn lên môi cô.