“Gian này là phòng cho trẻ sơ sinh.”
Mạnh Tinh Tuyết cẩn thận thò đầu vào nhìn một phen.
Phòng cho trẻ sơ sinh được chuẩn bị rất chu đáo.
Bởi vì nhà trọ này được trang hoàng mới tinh, thợ sửa nhà cũng không biết người vào ở phòng này là nam hay nữ, vì thế phàm là tường bao thì đều dùng màu hồng hoặc màu xanh lam, vừa có chút mơ mộng của công chúa vừa có chút phong cách của vương tử.
Giường trẻ em, tủ quần áo, cùng với hàng tá đồ chơi chất đồng.
Tòa nhà trọ này do Vạn Kha kinh doanh.
Không thể không nói, có thể làm thương nhân đứng đầu ngành bất động sản mọi chi tiết, phương diện, Vạn Kha đều nghiên cứu kỹ lưỡng.
Mạnh Tinh Tuyết cảm thấy sửng sốt.
Cô có thể tưởng tượng trước mắt, một bé con mặc ta lót, tò mò thăm dò mọi thứ, dùng bàn chân bàn tay ngắn củn bò qua bò lại trên sàn, sau đó xà vào những món đồ chơi xù xì đầy lông lá kia, tựa như chú chuột nhỏ xa vào chĩnh gạo, vui đến quên cả trời đất.
Nghĩ đến cảnh ấy cô không khỏi cảm thấy vui vẻ, cười khúc khích.
Mộ Yến Thừa có chút kỳ quái, nói: “Em đang cười gì?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ tới một chút việc hay.”
“Thích nơi này thì có thể an tâm ở đây dưỡng thai.”
Mộ Yến Thừa chậm rãi đi đến phòng khách, lại nói: “Nơi này cực kỳ an tĩnh, người bình thường cũng rất khó ra vào nơi này. Trừ khi là chủ nhà hoặc người đặc biệt được cấp giấy thông hành.”
Anh ta xoay người, trông thấy Mạnh Tinh Tuyết ra khỏi phòng, lại nhếch môi cười nói: “ Có điều anh đã dặn dò qua bảo vệ, có ai muốn gặp em đều phải báo qua điện thoại cho anh trước, có được sự cho phép của anh mới có thể đi vào.”
“Anh lo lắng Tống Ân Nhã sẽ đến đây?” Mạnh Tinh Tuyết nghi hoặc nói.
Mộ Yến Thừa gật gật đầu.
“Anh tuyệt đối không cho cô ta cơ hội tiếp cận em!”
Mạnh Tinh Tuyết cười cười, bỗng như nghĩ đến cái gì, cô day day mi tâm, ngay sau đó có chút thăm dò hỏi: “Anh có thể thường xuyên đến thăm em không?”
Hay vẫn như trước kia.
Lúc bận rộn liền quên mất cô ở đây.
Nhớ đến thì mới qua thăm cô.
Mộ Yến Thừa nghe vậy lại cười: “Em nghĩ vì sao anh và em lại phải mua nhà ở đây?”
“...? Vì sao?”
“Bởi vì...” Mộ Yến Thừa chậm rãi đến gần cô, thì thầm bên tai cô: “Bởi vì, đây cũng là nhà của anh.”
“...”
Anh ta thấy vẻ mặt cô sửng sốt, cảm thấy bộ dáng này của cô vô cùng đáng yêu, nhịn không được khẽ nhéo mũi cô.
“Em ngốc sao? Anh đã nói, anh sẽ cùng em ở đây. Nơi này cách Mộ thị rất gần, anh đi làm chỉ cần vài bước là đến.”
Mạnh Tinh Tuyết không tin mở to hai mắt: “Anh nói cái gì? Anh nói... Anh cùng em ở đây?”
“Để em lại một mình, anh lo lắng.”
Mộ Yến Thừa lại nói: “Thêm nữa nhà họ Mộ bên kia không rõ tình hình, anh lại không muốn ở nhà chính nhà họ Mộ nên ở chỗ này cùng em, vừa tiện có thể chăm sóc em.”
“Anh chăm sóc em?”
Mạnh Tinh Tuyết có chút không cho là đúng cười trộm: “Cậu cả Mộ, anh còn có thể chăm sóc người kia á? Hừ hừ hừ, cũng không biết nửa đêm em đói bụng, muốn ăn bữa ăn khuya, anh có thể nguyện ý theo em đi càn quét chợ đêm không.”
“Nguyện ý.”
“Hừ, nói thì dễ lắm, đến lúc đó cũng chưa chắc làm được.” Mạnh Tinh Tuyết hiển nhiên không tin anh ta.
Mộ Yến Thừa có tính cách tiêu chuẩn của một cậu ấm, đừng nói là hầu hạ người ta, không cần người ta hầu hạ đã là một kỳ tích rồi.