Mộ Yến Thừa nhéo nhéo mi, sắc mặt Tống Ân Nhã ở bên cạnh cũng không vui vẻ gì.
Mộ Lâm Phong nói: “Ân Nhã, hôm nay là ngày vui của cô, qua hôm nay cô chính là bà chủ nhà họ Mộ rồi! Hôm nay tới đều là những nhân vật chính khách nổi tiếng mà Mộ thị thường hay lui tới, các người ngàn vạn lần không được ném mặt mũi nhà họ Mộ đi!”
Mộ Yến Thừa gật đầu, “Con hiểu rồi, chú hai.”
Tống Ân Nhã cũng gật đầu, mỉm cười.
Hai người đứng ở cửa, nam cao gầy đẹp trai, nữ xinh đẹp như hoa, nhìn qua quả thật là đôi trai tài gái sắc!
Buổi hôn lễ này, Mộ thị đúng là hao tốn không ít tâm huyết, dù là chi tiết trang chí hội trường hay độ xa hoa, có thể so với hôn lễ hoàng gia, lại thêm truyền thông đưa tin, đây quả thực là một cơ hội tốt để Mộ thị thể hiện thực lực của mình.
Từ sau khi Mộ Nhã Triết rời khỏi Mộ thị, không ít người chờ xem Mộ thị diễn trò, có không ít tòa soạn báo tài chính và kinh tế tung tin Mộ thị đang dần suy yếu.
Nhiều người không còn coi trong tập đoàn tài chính Mộ thị kể từ khi Mộ Nhã Triết rời đi.
Trên dưới nhà họ Mộ, ai nấy đều phải đè xuống cục tức này, thế cho nên chỉ chờ đến ngày hôn lễ này bọn họ liền phô bày hết sự xa hoa phô trương của mình để lấy lại thể diện!
Hội trường, từng bản nhạc lãng mạn vang lên.
Mộ Yến Thừa cùng Tống Ân Nhã đứng ở cửa tiếp khách, Mộ Lâm Phong cùng Mộ Thục Mẫn đứng ở bên người Mộ Yến Thừa, Tống Chính Quốc cùng Giang Khinh Mộng cũng đã đến hội trường trước thời gian để đón khách.
Lúc này đã có không ít khách mời tiến vào.
Giang Khinh Mộng cười đến vô cùng sáng lạn, con gái bà ta cuối cùng cũng được gả vào nhà giàu, bà ta rốt cục cũng đạt được ước muốn!
Tại nhà họ Tống, Giang Khinh Mộng chẳng có địa vị gì, trái phải bà ta đều không bằng người chị gái Giang Ý San kia, không có nguyên nhân khác, chẳng qua là Giang Ý San tốt số hơn bà ta, cho dù là hồng nhan bạc mệnh thì khi đó bà ta mang trên người danh xưng bà chủ nhà họ Mộ, tuyệt đối là phong quang vô hạn!
Chỉ bằng cái này, Giang Ý San có thể chèn ép bà ta một đoạn thời gian.
Nhưng hôm nay đã khác rồi!
Tống Ân Nhã gả vào nhà họ Mộ, như vậy địa vị của bà ta tại nhà họ Tống cũng không phải bình thường nữa.
Bởi vậy, bà ta cười đến mặt mày hớn hở, khỏi bàn xem có bao nhiêu tự đắc!
Không ít những phu nhân ngày thường tính toán với bà ta bây giờ đều lôi kéo bà ta hàn huyên tâm sự: “Khinh Mộng nha! Con gái bà càng ngày càng đẹp!”
“Sản nghiệp nhà họ Mộ vô cùng lớn, Ân Nhã gả vào nhà họ Mộ rồi sau này bà có thể yên tâm hưởng phúc rồi!”
Những lời này Giang Khinh mộng tuyệt đối không thích nghe.
Cái gì mà gọi là “Có thể yên tâm hưởng phúc.”?
Thế chẳng phải khinh bà ta nghèo hèn sao?
Trong cái vòng của nhà quyền quý này, sự ganh đua so sánh bao giờ cũng rất nặng nề, ngột ngạt.
Giang Khinh Mộng cũng không ngoại lệ, hiện giờ có thể hãnh diện, đương nhiên chẳng thèm so đo với những lời nói nhảm kia làm gì.
Tống Ân Nhã không thể không miễn cưỡng cười vui, đối mặt mỗi một vị khách quý, Mộ Yến Thừa chỉ khẽ nhếch khóe môi, cười như không cười, nhưng người bên ngoài nhìn vào lại nghĩ cử chỉ như vậy chỉ xuất hiện trên người những cậu ấm xuất thân từ con nhà quý tộc danh giá, trên người luôn toát ra khí chất trầm ổn, tao nhã.
Một người đi đến bên người Mộ Lâm Phong, thật cẩn thận thì thầm vào tai ông ta: “Giám đốc Mộ, năm tủ sắt để tiền mừng đã được rời qua đây.”
Bởi vì khách được mời tới dự không phú cũng quý nên tiềng mừng đương nhiên sẽ rất dày, tối thiểu cũng là mười vạn, tỷ như Cố Cảnh Liên thì phải đến trăm vạn tiền mừng cũng nên.
Nhiều tiền như vậy, hòm bình thường đương nhiên không nhét nổi, bởi vậy cần phải dùng đến 5 cái tủ sắt.
Mộ Lâm Phong gật đầu, vẫy vẫy tay: “Ừ. Biết rồi, lui ra đi.”
Một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại trước cửa hội trường, lễ tân tiến lên, mở cửa xe.