Chỉ vì khuôn mặt Ân Nhã rất giống mẹ anh, anh mới cưng chiều cô ta như thế.
Nếu như vì vậy mà Thi Thi không vui, như vậy, hoàn toàn không cần!
Vân Thi Thi giật.
Người đàn ông này, anh đang giải thích với cô sao?
Thật sự là cháu gái họ?
Bọn họ thật sự là chú cháu họ sao?
Nhưng vì cái gì mà cô khi nhìn vào trong ánh mắt của Tống Ân Nhã, lại chỉ thấy ánh mắt toát ra sự yêu thích của một người phụ nữ dành cho người đàn ông mà cô ấy yêu mến?
Đàng hoàng là chú cháu họ, nhưng anh chẳng lẽ không biết, người anh gọi là cháu gái họ này có tâm tư gì với anh sao?
Vân Thi Thi nở nụ cười lạnh: “Tại sao tôi phải tức giận?”
Thấy cô hoàn toàn không quan tâm, Mộ Nhã Triết có chút tức giận!
Nhẫn nại kiềm chế bộc phát, Mộ Nhã Triết trầm thấp nói: “Em quả thật để ý đến chuyện này!?”
Vân Thi Thi trầm mặc không nói.
Mộ Nhã Triết nói: “Nếu như em để ý, vậy thì, tôi sẽ giữ khoảng cách với cô ấy!”
Anh dường như đã nhượng bộ rất lớn rồi.
Khóe miệng Vân Thi Thi giật giật, cô lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi không có tư cách gì để bắt anh làm như vậy cả!”
“Em có!” Mặt Mộ Nhã Triết phẫn nộ sửa lại lời cô.
“Tôi không có!”
“Chết tiệt!”
Anh nắm chặt cằm cô, tàn nhẫn cúi đầu cắn vào bờ môi cô một hồi!
Đối với cô gái này, anh vừa yêu vừa hận!
Cực kì hận việc cô tự quyết!
Cái gì gọi là không có tư cách, anh nói cô có thì là có!
“A…” Vân Thi Thi đau đến mức đẩy lồng ngực anh ra một hồi, lại nghe người đàn ông tức giận nói: “Tôi nói em có tư cách, thì là có tư cách!”
“Mộ Nhã Triết! Anh quá tự cho mình đúng rồi đấy? Anh cho rằng tôi thực sự để ý đến cái này sao?” Ánh mắt Vân Thi Thi lành lạnh: “Được thôi, cứ cho là tôi để ý đến, vậy thì tôi có tư cách gì? Anh nói xem, tôi có tư cách gì chứ?”
Anh nhìn cô, im lặng không nói.
Vân Thi Thi cười lạnh nói: “Tôi nên lấy thân phận gì mà để ý đây?”
“Cô là người phụ nữ của tôi, đấy chính là tư cách!” Mộ Nhã Triết bá đạo tuyên bố.
Vân Thi Thi sững sờ một chút, bồng nhiên buồn cười hỏi ngược lại: “Tôi là người phụ nữ của anh, anh dám tuyên bố với toàn thế giới mối quan hệ của chúng ta à?”
Ánh mắt Mộ Nhã Triết bình tĩnh, trong nháy mắt, sắc mặt chìm xuống.
Vân Thi Thi choáng váng nhìn sắc mặt anh, sự tàn nhẫn trong lòng mất đi!
Xem đi, mối quan hệ giữa bọn họ, căn bản là không thấy được ánh sáng!
Điều cô muốn chính là yên ổn sống, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, chứ không phải như vậy, không hề được nhìn thấy ánh sáng!
Cô không phải người thứ ba, cô cũng sẽ không đi làm người thứ ba!
Dù cho anh không hề có tình cảm gì với vợ chưa cưới của mình, cô cũng sẽ không tha thứ cho chính mình đi đóng vai một nhân vật không thể đứng thẳng sống lưng!
Nghĩ tới đây, cô liền lạnh lùng nhếch miệng cười: “Anh xem, đến cả chuyện này anh cũng không làm được. Mộ Nhã Triết, phiền anh nhận thức rõ ràng thân phận của bản thân, đừng có quay lại trêu chọc tôi…”
“Nếu như em muốn chính là chuyện này…” Mộ Nhã Triết dừng một chút, khóe môi tà nịnh mà ngông cuồng nổi lên: “Vân Thi Thi, tôi sẽ để em thành người phụ nữ chân chính của tôi!”
Vân Thi Thi kinh ngạc, kinh ngạc đến trợn to hai mắt.
Có chút…khó tin.
“Tôi sẽ tuyên bố với toàn thế giới, em là người phụ nữ của Mộ Nhã Triết tôi!”
Đợi đến lúc thời cơ chín muồi.
Bây giờ bên trong nhà họ Mộ, các thế lực đan xen chằng chịt, sức khỏe của Mộ Thịnh ngày càng sa sút, chuyện thay đổi quyền lực trong nhà họ Mộ sắp đến, trong gia tộc thì tranh giành cấu xé lẫn nhau, chỉ sợ có mấy người từ lâu đã không nhịn được, rục rà rục rịch!
Vào lúc này mà nói ra thân phận của Vân Thi Thi với bọn họ, chỉ sợ sẽ bị một số kẻ lợi dụng, thậm chí lấy chuyện này áp chế anh, gây thương tổn lớn lao cho cô.