Bà ta còn phải cảm tạ mình là thím Vân Thi Thi, nếu không cả đời này bà ta cũng không thể đứng trước mặt Mộ Nhã Triết, có thể để anh liếc mắt nhìn một cái.
Ngoài miệng thì như vậy, Tương Ngọc cũng không thể nói thêm gì, ba mẹ con họ cũng không thể làm gì khác hơn là tức giận trở về phòng.
Có điều đúng như Mộ Nhã Triết nói, tòa lâu đài lớn như vậy, bọn họ bị lạc đường, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lúng túng nhờ quản gia giúp đỡ mới có thể trở về phòng.
...
Dọc đường đi, trong lòng Vân Thi Thi không khỏi hồ nghi, không biết rốt cuộc người đàn ông này đưa cô đi gặp ai.
Đến phòng khách, cô nhìn thấy Lục Cận Dự đang ngồi hút thuốc trên sa lon, lúc này mới chợt hiểu ra!
Lục Cận Dự vừa thấy Mộ Nhã Triết đẩy cửa vào, lại trông thấy người anh đưa tới, lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “Lão đại, chị dâu!”
Vân Thi Thi khách khí cười một tiếng, vì sự giúp đỡ lần trước ở bệnh viện nên cô cũng có mấy phần thiện cảm đối với anh ta.
Nhưng đối mặt với phòng khách khói mù lượn lờ, cô vẫn có chút không được tự nhiên như cũ, theo bản năng giơ tay che mũi.
Thật ra cô không thích mùi thuốc lá, rất khó thở.
Vậy mà Lục Cận Dự rất biết quan sát người khác, thấy cô có vẻ ghét mùi thuốc lá, lập tức tự giác dụi đầu thuốc trong tay vào gạt tàn.
Vân Thi Thi thấy hành động của anh ta, trong lòng lại càng thêm cảm động.
Hiểu được cảm giác của một người phụ nữ, người đàn ông này nhất định là một quý ông thanh lịch, lễ giáo tốt!
Trong phòng khách còn có ba người đàn ông xa lạ nữa, cũng đứng lên theo Lục Cận Dự, nhìn về phía Mộ Nhã Triết: “Lão đại!”
Một người trong đó có vẻ ngoài trẻ tuổi đẹp trai nhìn Vân Thi Thi, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ và kinh ngạc, cũng không che dấu được sự kinh diễm.
“Vị này chính là chị dâu?”
Vân Thi Thi lịch sự cười một tiếng: “Xin chào!”
Mộ Nhã Triết nói: “Tôi giới thiệu một chút, vị này là chị dâu các cậu, vợ chưa cưới của tôi. Các cậu theo Cận Dự gọi một tiếng chị dâu đi!”
Mọi người nghe vậy, đầu tiên là liếc nhìn Vân Thi Thi một cái rồi nhìn nhau cười, ngay sau đó cùng đồng thanh nói: “Chào chị dâu!”
Thấy khí thế này, Vân Thi Thi có chút dở khóc dở cười.
“Mấy vị này là…? Anh cũng không giới thiệu cho em một chút.” Vân Thi Thi âm thầm oán trách.
Mộ Nhã Triết giới thiệu Lục Cận Dự trước: “Vị này, em đã gặp qua! Lục Cận Dự, là người phụ trách các công việc của tập đoàn, năng lực rất xuất sắc.”
Lục Cận Dự khẽ mỉm cười: “Chị dâu, mấy ngày trước chúng ta có gặp mặt, chắc chị vẫn còn nhớ em chứ!”
Vân Thi Thi lại cố ra vẻ bối rối: “Ồ… Không nhớ lắm.”
Lục Cận Dự cả kinh không thể tin: “Không thể nào? Chị dâu… Cùng lắm mới có hai ngày, chị đã có thể quên em rồi sao?”
Nói xong, trên mặt khó nén khỏi vẻ mất mát và thương tâm.
Vân Thi Thi cười bật cười một tiếng, lại có chút xấu hổ: “Nói giỡn thôi! Ngày đó ở bệnh viện, cũng may là có anh giúp đỡ! Làm sao có thể quên được?”
Sắc mặt Lục Cận Dự ngẩn ra, sau đó cũng cười ha ha.
Chị dâu này, đôi khi cũng thật dễ thương!
“Vị này, là Khương Thân, chớ nhìn dáng vẻ ngoài mặt trẻ trung của cậu ta, trên thực tế cũng đã 27 tuổi rồi!”
Mộ Nhã Triết giới thiệu người đàn ông có vẻ ngoài trẻ tuổi non nớt.
Khương Thân lập tức kháng nghị: “Lão đại! Anh không thể đùa như vậy được! Rõ rành tôi mới có 18 tuổi!”
Vân Thi Thi có chút kinh ngạc, nếu không phải Mộ Nhã Triết giới thiệu, cô cũng không thể ngờ người đàn ông này đã 27 tuổi.