Tống Ân Nhã nằm úp sấp bên cạnh mép giường, ở bên cạnh anh ta một đêm, nhận thấy động tĩnh trên giường, ngẩng đầu mạnh lên, thấy Tống Vân Tích tỉnh táo lại, kích động một trận.
“Anh…. Anh tỉnh rồi!”
Tống Vân Tích nhìn cô ta, vừa định mở miệng nói, lập tức chạm đến vết thương ở khóe môi, đau đớn làm anh ta hít vào một hơi.
“Anh, anh đừng lộn xộn, anh bị thương rất nặng.”
Tống Ân Nhã đau lòng nắm chặt tay anh ta.
Lòng cô ta tràn đầy áy náy với Tống Vân Tích.
Nếu không phải cô ta hồ đồ, anh ta cũng sẽ không bởi vậy mà mất khống chế, tìm đến nhà họ Cố.
Ngày thứ hai Tống Vân Tích nằm viện, nhà họ Cố phái người gọi điện thoại đến, hơn nữa còn gửi đến giấy tờ chi phí của Tống Vân Tích ở hội sở tư nhân, cùng giá tiền một loạt đồ bị phá hỏng, yêu cầu bồi thường.
Cố Cảnh Liên lại cả gan như vậy.
Tống Chính Quốc vốn còn đang điều tra, rốt cuộc người nào đánh con ông ta ra thành như vậy.
Không nghĩ tới, Cố Cảnh Liên phái người gọi điện thoại đến, trần thuật lại chuyện đêm đó một lần nữa.
Cuối cùng, chẳng những lời lẽ chính đáng yêu cầu Tống Chính Quốc theo giá mà bồi thường tổn thất cho hội sở, còn chê cười nói, “Thằng nhóc Tống Vân Tích đó, không coi ai ra gì, còn kiêu ngạo yêu cầu nhà họ Cố ra mặt thay nhà họ Tống, cực kỳ buồn cười.”
Tống Chính Quốc bị chọc tức nôn ra máu.
Tống Ân Nhã và Giang Khởi Mộng cũng mới biết được, Tống Vân Tích vì căm giận bất bình thay Tống Ân Nhã, tìm tới nhà họ Cố, hi vọng nhà họ Cố có thể thay nhà họ Tống tìm về thể diện, kết quả không nghĩ tới đắc tội Cố Cảnh Liên, mới bị đánh thành bộ dạng này.
Nhất là Tống Ân Nhã, nghe xong toàn bộ, nhất thời hối hận không thôi.
Nếu không phải mình gây trở ngại, anh trai, cha, mẹ cũng sẽ không rơi vào tình hình như vậy.
Giang Khởi Mộng đang nóng lòng lo lắng, nghe thấy Tống Ân Nhã kêu lên, xoay người lại, thấy Tống Vân Tích tỉnh, nhanh chóng tiến lên, ngồi xuống trước giường bệnh.
“Vân Tích, rốt cuộc con cũng tỉnh lại rồi! Ông trời phù hộ! Ông trời phù hộ!”
Tống Vân Tích, “…”
Ý thức ngắn ngủi hỗn loạn, một lát sau, rốt cuộc anh ta mới ý thức được, mình đang ở nơi nào, ánh mắt lập tức lạnh xuống.
Giang Khởi Mộng thấy anh ta không nói lời nào, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Tống Ân Nhã một cái.
Tống Ân Nhã lập tức ngầm hiểu, cầm tay Tống Vân Tích, dịu dàng hỏi, “Anh, cảm thấy thế nào?... Anh có muốn uống nước không? Hay là ăn một chút táo nhé? Em gọt cho anh…”
Còn chưa dứt lời, Tống Ân Nhã bởi vì thái độ lạnh lùng của anh ta, mà dần dần ngừng nói.
Mặt Tống Vân Tích không chút thay đổi nhìn cô ta một lúc lâu, trong mắt càng lúc càng lạnh như băng, đột nhiên, anh ta nhẹ nhàng rút tay từ trong tay cô ta ra, có vẻ cực kỳ lạnh lùng.
Tống Ân Nhã giật mình, hiển nhiên là khó có thể tin.
Từ trước đến nay Tống Vân Tích sẽ không đối xử với cô ta như vậy.
Cho đến nay, anh ta đều cưng chiều cô ta trong lòng bàn tay.
Nhưng mà phản ứng giờ phút này, lạnh lùng làm tim người ta đập nhanh.
“Anh… Anh làm sao vậy? …”
“Đừng đụng vào anh.”
Tống Vân Tích tức giận xoay người.
Cho dù với tình hình hiện giờ của anh ta, di chuyển cũng đều phải cố gắng, nhưng anh ta giống như không muốn thấy cô ta, thậm chí một câu, cũng không muốn nói với cô ta.
Tống Ân Nhã trông thấy bộ dạng lạnh lùng của anh ta, trong lòng đau đớn, tức giận rút tay lại.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh ta, Tống Ân Nhã đỏ mắt, nghẹn ngào nói, “Anh, có phải anh đang giận em không…”
“Anh không muốn nghe thấy giọng của em.”
Tống Vân Tích quay lưng về phía cô ta, lạnh lùng nói, “Bởi vì em, nhà họ Tống sắp bị hủy trong tay em rồi! Anh không có em gái như em vậy. Anh cũng không nhận nổi em gái như em!”