Khẽ cắn môi, anh không kịp thu hồi nắm tay, nắm đấm của Mộ Nhã Triết lệch về một bên!
Nắm tay đã kề sát bên tai Cố Tinh Trạch, nặng nề mà dừng ở tấm bảng đen.
“Răng rắc ——”
Bảng đen theo tiếng vỡ mà một lỗ to.
Cả phim trường trong phút chốc im lặng đến quỷ dị.
Cố Tinh Trạch mở to mắt, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của anh dừng ở nắm tay Mộ Nhã Triết, trên tấm bảng đen loang lổ vết máu tươi.
Mà Vân Thi Thi trong tích tắc đã nhào vào trong lòng ngực anh, ngang ngạnh sống chết mà che chắn trước mặt anh, gắt gao nhắm mắt lại.
Anh phát điên mà cầm bả vai cô gào lên: “Thi thi, em điên rồi sao!?”
Mộ Nhã Triết thất thần mà thu hồi nắm tay.
Từng giọt máu tươi từ đầu ngón tay anh chảy xuống, tích trên mặt đất thành vũng nhỏ.
Quay đầu lại trông thấy một màn như vậy.
Ngực anh dường như bị một thanh kiếm hung hăng đâm một phát.
Người phụ nữ này quên mình xông lên hóa ra để che chắn cho người đàn ông khác.
Đây là có ý gì!?
Chói mắt, thật chói mắt.
Giây phút này, Mộ Nhã Triết hận không thể giết chết Cố Tinh Trạch.
Anh dường như không bận tâm đến vết thương trên tay, đột nhiên lôi Vân Thi Thi từ trong lòng Cố Tinh Trạch ra, xoay người cô lại, nghiến răng nghiến lợi mà quát: “Em định tìm đến chỗ chết sao!?”
Người đàn ông phẫn nộ gầm lên, cơ hồ làm hai lỗ tai của cô muốn nổ tung.
Đôi mắt anh tuấn của Mộ Nhã Triết đỏ ngầu mà trừng mắt nhìn cô.
Cô muốn thay Cố Tinh Trạch đỡ một quyền của anh sao!?
Cô ấy không biết rằng mình có thể sẽ chết sao!?
Vân Thi Thi mở to mắt, hoảng sợ mà nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mắt, đôi mắt cuồng loạn của anh như muốn cắn nuốt cô!
Bỗng nhiên cô thật sự sợ hãi.
Từ đáy lòng sợ hãi khởi người đàn ông này.
“Đừng đánh nữa, được không?”
Vân Thi Thi khàn cả giọng mà bảo vệ Cố Tinh Trạch, lập tức thấp giọng: “Anh đừng làm tổn thương anh ấy nữa!”
Đừng làm tổn thương anh ta nữa?
Mộ Nhã Triết gắt gao mà nắm chặt tay, trong mắt lửa giận cơ hồ muốn thiêu cháy cô!
Hai người đánh nhau, không phải chỉ có Cố Tinh Trạch bị thương.
Anh cũng bị thương.
Cô không thấy sao?
Nhưng vì cái gì mà cô chỉ luôn mồm muốn che chở cho Cố Tinh Trạch.
Không lẽ trong mắt cô chỉ có người đàn ông khác hay sao?
Mộ Nhã Triết gần như ghen ghét đến mất khống chế.
Trông thấy tay cô che chắn trước người Cố Tinh Trạch, Mộ Nhã Triết cảnh cáo mà quát: “Không cho phép em chạm vào anh ta!”
Vân Thi Thi động tác cứng đờ, theo bản năng mà thu hồi động tác.
“Vân Thi Thi, tôi cảnh cáo em, em mà còn dám chạm vào anh ta một ngón tay, tôi sẽ khiến cho anh ta chết không có chỗ chôn!”
Sự uy hiếp của anh dường như khiến cô tin rằng, anh thật sự sẽ giết Cố Tinh Trạch!
Vân Thi Thi quả thực ngoan ngoãn nghe lời, không hề chạm vào Cố Tinh Trạch dù chỉ một chút.
Không cần nghi ngờ gì, dù cô chỉ chạm vào một ngón tay của Cố Tinh Trạch, Mộ Nhã Triết sẽ lập tức chặt đứt ngón tay ấy của Cố Tinh Trạch!
“Anh đừng nóng giận!”
Mộ Nhã Triết cầm lấy hàm dưới của cô, ánh mắt lửa giận ngập trời: “Đừng nóng giận? Em không cảm thấy bây giờ mới nói những lời này đã quá trễ rồi ư!?”
Cố Tinh Trạch đau đớn mà đỡ cánh tay ngồi dậy, giận dữ nói: “Mộ Nhã Triết, tôi không cho phép anh chạm vào cô ấy!”
“Cút!”
Mộ Nhã Triết dùng chân đá vào bụng anh, Cố Tinh Trạch đau đến kêu lên một tiếng, không chống đỡ nổi mà ngã trên mặt đất.
Vân Thi Thi hãi hùng, lần này không dám mở miệng một câu!
Mộ Nhã Triết một tay đem Vân Thi Thi ôm trong lòng ngực, lạnh lùng mà đánh giá Cố Tinh Trạch, môi mỏng tàn nhẫn nói: “Cố Tinh Trạch, bằng khả năng của anh thì không xứng cùng tôi tranh giành? Còn non lắm!”
“Mộ Nhã Triết, anh làm khó một cô gái, vậy mà cũng gọi là bản lĩnh ư!?”