Vân Thi Thi là nghịch lân của cậu, xúc chi tất nộ. (1)
Mộ Nhã Triết nhíu chặt mày, đứa bé này ở trên phương diện này cực kỳ cố chấp. Điểm tính cách này rất giống với anh.
Chỉ có điều, trẻ nhỏ tính tình cố chấp đơn thuần, không giống như người lớn phải nghĩ thấu đáo mọi mặt.
Nhưng mà xử lý việc gì cũng không nên quá mức cực đoan mà lầm đường lạc lối.
Tiểu Dịch Thần lúc này cũng đi tới, nhìn cậu rồi lại nhìn anh.
Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu đối diện nhau, giống như đang đấu tranh tư tưởng!
Hữu Hữu siết chặt nắm đấm, mãi mới bình tĩnh được, nói: “Được, hiện giờ, con tôn trọng quyết định của cha! Nhưng cũng chỉ lúc này thôi!”
Không có lần thứ hai!
Coi như nể mặt người này là cha của cậu!
“Ngoan!”
Mộ Nhã Triết nói xong, chậm rãi đi ra cửa.
Tiểu Dịch Thần ánh mắt chợt lóe: “Cha, hôm nay cha không ở lại sao?”
“Không được.” Anh nhàn nhạt trả lời một câu rồi rời đi.
...
Đêm đã khuya.
Tối nay bầu trời đêm rất âm u, giống như một màu đen vô tận, chặt chẽ đè nặng lên tâm trạng của Tống Ân Nhã bây giờ.
Cô ta nằm trên giường, trằn trọc, tâm tư phiền loạn, không sao ngủ được.
Lấy điện thoại ra, nhắn vài tin cho Mộ Nhã Triết, kể tội Vân Thi Thi. Nhưng chờ rất lâu vẫn không thấy tin nhắn trả lời của anh.
Cô ta còn tưởng rằng, anh mà biết được cô ta bị thương sẽ lập tức chạy tới ngay, ân cần hỏi thăm cô mới đúng!
Chỉ là đêm khuya rồi mà một cuộc điện thoại cũng không có.
Khó tránh khỏi, tâm trạng mất mát.
Cảm thấy Mộ Nhã Triết không thân thiết như trước đây đối với cô, có khoảng cảnh xa cách nhất định, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?!
Nhất định là do Vân Thi Thi!
Vừa nghĩ tới cô, Tống Ân Nhã liền thấy tức giận, cảm thấy chiều nay ra tay còn rất nhẹ, cô ta nên bẻ gãy tay của cô mới đúng, một bụng tức giận không có chỗ để trút, khiến cô ta buồn bực tới nỗi hít thở không thông, lồng ngực thấy uất nghẹn.
Tống Ân Nhã tức giận ngồi dạy, cầm gối giày vò một lúc, giống như sắp vò nát nó rồi, cô ta mới bóp mạnh một cái, nhưng cuối cùng vẫn không hết tức.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô ta bối rối nhìn màn hình hiển thị báo là Mộ Nhã Triết, lập tức vui vẻ nghe!
Tống Ân Nhã nhận điện thoại, giả bộ tỏ ra nhu nhược nói: “alo, anh Mộ...”
“Ân Nhã, ngủ chưa?” Đầu dây truyền đến chất giọng nam tính trầm thấp của Mộ Nhã Triết.
“Chưa... khó chịu trong lòng, không ngủ được...” Tống Ân Nhã giả vờ nức nở, giống như bị tủi thân, giọng nghẹn như sắp khóc, trong lòng lại vì Mộ Nhã Triết gọi mà vui vẻ không ngớt.
“Tay đã khỏi chưa? Thanh âm của anh nhàn nhạt, vừa giống quan tâm lại vừa giống như thờ ơ mà hỏi.
Tống Ân Nhã không rõ là anh có thật sự quan tâm cô ta không, nên oán trách nói: “Tay bị trật khớp, đã chỉnh lại, nhưng còn rất đau...”
Làm sao mà vô cùng đau chứ?
Chỉ là trật khớp bình thường mà thôi, căn bản là không đau lắm.
Nhưng mà cô ta lại cố ý nói như vậy vì muốn anh thương tiếc.
Đầu bên kia đột nhiên im lặng.
Sự im lặng đột ngột này khiến cô ta cảm thấy bất an.
Tống Ân Nhã nói: “Anh Mộ, anh có biết không? Cái cô Vân Thi Thi kia, thật sự rất quá đáng! Cô ta thật...”
“Chuyện buổi chiều, anh biết rồi” Anh cắt ngang lời cô ta, thanh âm trầm xuống: “Chuyện này vốn là do em quá đáng!”
(1) Nghịch lân là chỉ chiếc vảy ngược mọc trên bộ vảy của rồng, nơi này là yếu điểm của rồng, nối liền với gân, toàn bộ thân rồng như một bộ ráp cứng chắc đao kiếm thường khó xâm nhập, riêng bộ phận này, mỗi khi rồng bị va chạm hoặc bị tấn công vào, nó sẽ trở nên điên cuồng mà đáp trả lại - xúc chi tất nộ (vừa động đã nổi điên): ý của tác giả là Vân Thi Thi vô cùng quan trọng đối với Hữu Hữu, bất kỳ ai động chạm tới cô thì cậu nhất định sẽ không để yên.