Ông Mộ đã dặn cô, nếu người đàn ông chưa đủ chủ động, là một người phụ nữ, nên biết khéo léo mà nhún nhường một chút.
Cô ta vẫn luôn yêu kiều e lệ.
Cũng rất chu đáo.
Nhưng Mộ Nhã Triết phảng phất như ngọn gió, kiêu căng mà khó hiểu, mỗi khi đối diện với anh, cô ta không biết nên phải nói gì, để thu hút sự chú ý của anh.
Từ nhỏ, anh đã luôn đối xử với cô rất lãnh đạm.
Cũng luôn giữ thái độ chống đối với hôn ước này.
Có lẽ là anh không hề có chút tình cảm nào đối với cô?
Mộ Uyển Nhu nắm chặt bàn tay, chậm rãi bước tới: “Triết, vì sao anh không muốn đụng vào em?”
Mi mắt Mộ Nhã Triết khẽ mở, đáy mắt hàn quang lạnh lẽo, không nói một lời.
Trơ mắt nhìn anh không thèm để ý tới mình, thờ ơ kéo mở cà vạt, cởi áo sơ mi, thần tình ung dung ưu nhã, giống như coi cô là không khí, không thèm để ý tới.
Nét mặt Mộ Uyển Nhu càng thêm quẫn bách.
Thấy anh đang muốn bước vào phòng tắm, cô vội vàng tiến lên một bước, miễn cưỡng cười, nói: “Bởi vì em không thể thu hút sự chú ý của anh, hay là do em không đủ chủ động...”
Ngập ngừng một chút, cô ta vội nói: “Em có thể chủ động, chỉ cần anh muốn.”
Mộ Nhã Triết mất kiên nhẫn quay mặt đi.
Ầm!
Đáp lại cô ta, là tiếng đóng cửa phòng tắm, lạnh tanh.
Xoạch.
Cửa khóa chốt.
Mộ Uyển Nhu hai chân run run, giống như vô lực ngã ngồi trên mặt đất, vuốt tóc chán nản, tủi thân muốn khóc, nhưng mãi không khóc được.
Người đàn ông này, vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Đối với bất kỳ ai cũng đều như thế.
Từ lúc phổ thông, anh ta đã bắt đầu xa cách dần đối với cô ta.
Ngay từ đầu khi cô mới bước chân vào Mộ gia, khí chất tản ra từ trên người anh luôn khiến cô sợ hãi, cô quạnh, đối với bất kỳ ai hay cái gì anh cũng đều thờ ơ như vậy.
Điều này, cô ta chấp nhận.
Từ trước tới nay, bên cạnh anh không hề xuất hiện một bóng hồng, điều này khiến cô ta cảm thấy an tâm rất nhiều.
Nhưng không hiểu vì sao lại có thể hết lần này đến lần khác đối với Vân Thi Thi...
Cái người tên Vân Thi Thi kia rốt cuộc là có điểm gì tốt? Mà có thể khiến cho người đàn ông lạnh lùng này động tâm?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Uyển Nhu nổi lên oán hận.
Không được, phải mau ra tay.
Không dùng được tên Ngải Luân kia, cô ta phải nghĩ mưu kế khác, nhanh chóng loại bỏ cái gai trong mắt là Vân Thi Thi này!
Rào rào!
Cửa phòng tắm kéo ra.
Mộ Nhã Triết khoác trên mình áo choàng tắm bằng gấm nhung, thân hình cao lớn, cổ áo hờ hững để lộ da thịt bóng loáng gợi cảm.
Gợi ra sự thong dong cao quý.
Mái tóc hơi ẩm ướt, rối như tơ, nhưng lại không làm giảm đi sự tuấn mĩ của anh, ngược lại lại làm nổi bật lên sự anh tuấn mê người.
Thấy cô ta vẫn còn ở đấy, ánh mắt Mộ Nhã Triết xẹt qua tia chán ghét.
“Cô tại sao còn chưa đi?”
Mộ Uyển Nhu bối rối, lúng túng: “Ông nội bảo em tối nay ngủ ở trong phòng anh.”
“Ngủ cùng tôi?” Anh lạnh lùng hỏi lại, tiện tay châm một điếu thuốc, hút một hơi dài.
Anh rất ít hút thuốc, trừ những lúc có sự tình quan trọng, hoặc những lúc cực độ phiền muộn, thì sẽ châm thuốc hút một điếu.
Có thể thấy, tâm trạng tối nay của anh không tốt lắm.
Mộ Uyển Nhu kiên trì không động.
“Triết, em biết anh còn chưa sẵn sàng, em cũng không muốn nhanh như vậy... nhưng sức khỏe của ông nội cũng không còn tốt, em cũng đành chiều theo tâm ý của ông. Là ông muốn em làm như vậy, em cũng không muốn làm ông giận, sợ ảnh hưởng sức khỏe của ông!”
Mộ Nhã Triết khép mắt quan sát cô ta.
Dĩ nhiên có thể nói ra được lý do đàng hoàng như vậy, nực cười!
“Triết... anh muốn em đi, có được không?”
Mộ Uyển Nhu nét mặt ngượng ngùng, tay nhẹ nhàng cởi cúc áo của chiếc váy đang mặc, chậm rãi tiếp cận anh.