“Sao có thể chứ?’
Hoa Cẩm nhíu mày, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Tiểu Nhã, em là người quan trọng nhất trong lòng anh, ai cũng không thể thay thế được!”
Đôi mắt người phụ nữ lập tức hồng hồng, kích động ôm lấy anh ta, lại là một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.
Trong khách sạn, trên chiếc giường Kingsize, xuân sắc kiều diễm.
Trên chiếc giường, hai bàn tay đan vào nhau, những tiếng thở dốc liên tiếp, những tiếng kêu rên đầy thích ý của người phụ nữ.
Ga trải giường nhăn nhúm, ngổn ngang không thể tả.
Sau cuộc mây mưa, trong phòng tắm, vang lên tiếng nước từ vòi hoa sen.
Hoa Cẩm ngồi ở đầu giường, hút một điếu thuốc.
Anh ta lộ ra một đôi mắt mỹ lệ đến cực hạn nhưng lại lười biếng đến tột cùng, mái tóc ngổn ngang.
Đầu giường có cái gạt tàn, anh ta gạt thuốc.
Cái chăn trắng tinh che khuất đi thân thể không mảnh vải che thân của anh ta, anh ta bỗng dưng xốc lên, khoác một cái áo tắm rồi đi tới trước cửa sổ, hơi vén lên một góc, quan sát thành phố trong đêm từ trên cao nhìn xuống.
Trong đầu, bất thình lình hiện ra hình ảnh Vân Thi Thi tức giận.
Hoa Cẩm cảm thấy cực kỳ thú vị, không kìm lòng được mà bật cười.
Cô bé này, thật thú vị!
Bỗng nhiên một người phụ nữ dán thân thể lên lưng anh ta.
“Đang nghĩ đến ai vậy?”
Hoa Cẩm gác lại tâm tư của mình, hơi nhìn về phía sau, người phụ nữ phía sau anh ta, rất kiều mị.
“Đang nghĩ đến em.”
Người phụ nữ hơi thẹn thùng.
“Sao lại như vậy được chứ?”
“Cẩm.”
“Hả?”
Người phụ nữ nói: “Buổi họp báo hôm nay, em có xem.”
“Ồ.” Giọng điệu của anh ta bỗng nhiên lạnh lùng.
“Buổi họp báo có gì đáng xem?”
Người phụ nữ bỗng nôn nóng: “Em thấy lúc máy quay hướng về anh, anh đang nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, đúng hay không?”
Hoa Cẩm biết rõ nhưng còn hỏi: “Người phụ nữ nào?”
“Chính là người phụ nữ mặc quần áo trắng, tên gì Thi! Em không nhớ rõ tên cô ta!”
Hoa Cẩm lặng im, không nói một lời.
Người phụ nữ thấy thái độ có chút qua loa của anh ta có chút oan ức, không vui liền chất vấn anh ta: “Cô ta với em, ai đẹp hơn? Em chưa bao giờ thấy anh nhìn em chằm chằm như thế!”
“Đương nhiên là em rồi!”
Hoa Cẩm xoay người, nắm lấy cằm cô ta, nở nụ cười tà mị: “Không ai sánh bằng em.”
Người phụ nữ mặt đỏ, không nhịn được mà hờn dỗi: “Cẩm, anh biết không? Em yêu nhất là cái miệng này của anh, thật ngọt.”
Hoa Cẩm nghe vậy, ý cười càng sâu: “Em biết không? Anh cũng rất yêu thích cái miệng của em.”
“...Hả?’
Hoa Cẩm cắn vào vành tai cô ta, âm thanh ái muội: “Có lúc, cắn anh thật chặt.”
“Anh...”
Người phụ nữ còn muốn nói nữa nhưng lại thẹn thùng hờn dỗi, đẩy anh ta một cái, nhưng trên mặt lại lộ ra mấy phần ngọt ngào.
Hoa Cẩm ôm cô ta vào trong lồng ngực, nhưng àm ở góc độ mà cô ta không nhìn thấy, con ngươi xinh đẹp của anh ta vô cùng lạnh lùng.
Trên mặt cũng không còn sự nhiệt tình ban đầu nữa.
Ngược lại còn thêm mấy phần mất hứng.
...
Vân Thi Thi về đến nhà liền nhìn thấy Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đang ở trong phòng khách, khí thế đối chọi nhau.
Cô vào lặng lẽ thế nên hai tiểu tử này không phát hiện ra cô.
Dù cho Tiểu Dịch Thần rất nhạy bén, cũng không thể cảm nhận được bước chân của Vân Thi Thi.