Cho nên, sau này, cô ta lợi dụng thế lực của mình, mang Hoa Cẩm rời khỏi những nơi bẩn thỉu xấu xa đó.
Nhưng cô ta không để ý quá khứ của anh ta!
Ở trong mắt cô ta, Hoa Cẩm vẫn đơn thuần, tốt đẹp, tình cảm đối với anh ta, chưa nói tới cùng là xuất phát từ thương tiếc hay là yêu thích, chỉ là, phần tình cảm này hiện giờ mọc rễ vào lòng cô ta, không thể lay động.
Yêu một người, tới cùng thì có gì là sai.
Cô ta yêu một người đàn ông, cho dù anh ta đê tiện, bé nhỏ không đáng kể như một hạt bụi, cô ta cũng có thể hạ thấp dáng người cao ngạo, đi vào bụi bậm với anh.
Trong lòng cô ta hiểu rõ, trong tim Hoa Cẩm cũng không có cô ta, những thứ thể hiện ra ngoài, chỉ muốn lấy lòng cô ta, chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.
Cô ta rất hiểu, những tình cảm mềm mại như nước thể hiện ra ngoài đó, chỉ là ảo giác của cô ta!
Những lời tâm tình thủ thỉ đó, cũng chỉ là những câu trái lương tâm.
Nhưng cô ta không để ý.
Bởi vì cô ta thương anh.
Cô ta thương anh, như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần có thể ở bên anh ta, dù chỉ là gặp dịp thì chơi, cũng không sao cả.
Lâm Bác Hùng thấy cô ta vẫn cô chấp như cũ, nhất thời vô cùng tức giận nói, “Cha tuyệt đối không cho phép con phá hủy thanh danh nhà họ Lâm!”
Lâm Tuyết Nhã nghe vậy, lại yên lặng xuống, bình tĩnh thật lâu, bỗng nhiên sâu xa hỏi lại, “Cha, cha không đồng ý con ở bên Hoa Cẩm, không phải là sợ con liên lụy thanh danh nhà họ Lâm sao? Nếu đã như vậy, vậy thì, không bằng cha trực tiếp đuổi con ra khỏi nhà, con không còn là người nhà họ Lâm, như vậy, dù con làm ra chuyện gì, cũng sẽ không khiến nhà họ Lâm phải mất mặt xấu hổ, cha cũng sẽ không mà cảm thấy mất hết mặt mũi vì có đứa con gái như con! Như vậy, chẳng phải là hợp lòng, hợp ý của cha sao?”
“Đồ vô liêm sỉ!”
Lầu hai, truyền tới tiếng rống tức giận của ông cụ Lâm*.
*cha của Lâm Bác Hùng, ông nội Lâm Tuyết Nhã
Ông cụ đứng trên lầu hai, trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhã, gõ gõ gậy chống, lửa giận khó nén xuống, gầm thét phẫn nộ, “ Nhà họ Lâm sao có thể dạy dỗ ra một đứa con gái ngỗ nghịch như con! Không biết liêm sỉ, vậy mà vì một người đàn ông, cả nhà mình cũng muốn ruồng bỏ! Được! Được lắm! Nếu, con không nhận cái nhà này, vậy thì, con lập tức cút đi! Cút khỏi cái nhà này, đừng có quay về nữa! Đi thật xa, đi thật xa!”
Lâm Tuyết Nhã không nói một câu, xoay người đi đến cửa.
Lâm Bác Hùng thấy vậy, nóng nảy, đâu ngờ con gái lại bướng bỉnh như vậy, bảo đi thì đi, mau chóng đuổi theo vài bước.
Sau lưng ông ta, ông cụ Lâm nổi giận mắng, “Đuổi cái gì mà đuổi!? Để cho cô ta đi! Nhanh đi cho khuất mắt! Con cháu bất hiếu như vậy, nhà họ Lâm không cần!”
Cút thì cút!
Lâm Tuyết Nhã cũng tức giận, không quay đầu lại mà đi khỏi nhà họ Lâm.
Suốt cả một đêm, cô đi trên đường một mình.
Bởi vì qua năm mới, đô thị vốn náo nhiệt phồn hoa, thành một tòa thành trống trải cô đơn.
Cô đi đến một con đường nhỏ yên tĩnh, cũng không biết đã đi bao lâu.
Đêm lạnh đường xa, bông tuyết trên trời bay xuống, cô ta cũng không thấy lạnh, cứ cúi đầu, một đường đi thẳng.
Đi từ khu đông đến khu nam, thủ đô to như vậy, cô ta đã đi trọn một đêm.
Mãi đến lúc mặt trời xuất hiện nơi chân trời.
Lúc này Lâm Tuyết Nhã ý thức được, vô tri vô giác, cô ta vậy mà đi tới cửa nhà trọ của Hoa Cẩm.
Nơi này, là chỗ sau cùng, có thể chứa chấp cô ta.
...
“Cẩm...”
Lâm Tuyết Nhã ôm vai của anh ta, mất hồn mất vía, bất lực như một đứa bé.
Hoa Cẩm không tự chủ được ôm lại cô ta, hoang mang mở to hai mắt, lại nghe thấy bên tai, truyền đến câu hỏi không từ bỏ của Lâm Tuyết Nhã, “Anh yêu em thật không?”
... Anh yêu em thật không...