“Này nhóc, chớ có lo lắng! Đến lúc đó, tôi sẽ lén thả nhóc đi, để cho mẹ con nhóc đoàn tụ! Nhóc là một đứa trẻ thông minh, phải biết giữ bí mật biết không? Nhịn một chút, chờ bọn kia nghỉ ngơi tôi sẽ tạo cơ hội cho nhóc chạy đi...!”
...
Mộ Dịch Thần từ từ đứng dạy, vẻ mặt nghiêm túc hướng về phía người đàn ông kia cúi đầu chào!
“Tiểu Dịch Thần?”
Một lát sau, Hữu Hữu được mở xiềng xích, chạy sang chỗ cậu.
“Đi nhanh ta lên, nếu để người tới, thì sẽ không chạy được đâu.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe trong bóng tối có người mở cửa ra.
Một giây sau đó, cửa được mở toang ra.
Quân đội được trang bị vũ khí đầy đủ đi vào.
Điện trong kho hàng được mở lên.
Đội trưởng của bọn họ tiến lại gần, nhìn thấy khắp nơi đều là xác chết, sắc mặt vô cùng kinh ngạc, sửng sốt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hắn ta hét lớn một tiếng nhưng không có ai đáp lời.
Đám người ở trong kho hàng đều đã bị Lisa xử lý sạch sẽ, thì làm sao có thể trả lời câu hỏi này của hắn được.
Ánh mắt của hắn chậm rãi dò xét xung quanh ta.
Mười hai người, tất cả đều bị giết mà không chút đề phòng.
Hiện trường rất sạch sẽ một chút dấu vết bất thường cũng không có.
Hắn trừng lớn hai mắt biểu hiện vô cùng sững sờ.
Ánh nhìn rơi vào trên người ba đứa trẻ, biểu cảm trên mặt từ phức tạp từ từ biến đổi thành lạnh lùng hung tàn.
Lẽ nào đều do mấy đứa trẻ này gây ra sao?
Lisa bảo hộ Hữu Hữu ở phía sau, Mộ Dịch Thần cũng cảnh giác nhìn đối phương.
“Bắt bọn nó lại!” người đàn ông quát lớn một tiếng, ra lệnh.
Lisa lạnh lùng nói: “Tôi yểm hộ, hai người chạy đi.”
Mộ Dịch Thần không nói hai lời, túm cánh tay của Hữu Hữu, chạy đi.
Phíc trước bị vây kín bởi lưới sắt.
Bên trên chế tác giống như một ổ khóa tinh vi, nhưng đối với Lisa, cô bé nhắm mắt cũng có thể mở được, không cần tốn chút sức.
Người đàn ông kia vô cùng kinh ngạc, quát: “Bắt hai đứa trẻ kia, đừng để bọn nó chạy thoát.”
Một bên, liền có binh sĩ giơ súng lục lên, nhắm vào cẳng chân của Mộ Dịch Thần, bắn.
Lisa nhanh ta hơn hắn một bước, giơ súng, bắn.
Trong một khoảnh khắc nhỏ, đạn bay ra từ nòng súng, cắt ngọt không khí thẳng hướng tên binh sĩ kia mà bay tới.
“Pằng” một tiếng.
Viên đạn chuẩn xác bắn thẳng vào nòng súc lục của người kia, súng lục phát ra một tiếng động đinh tai nhức óc rồi nổ tung.
Đáng thương cho tên binh sĩ vì súng bị phát nổ mà cánh tay đẫm máu, bàn tay cứ thế bị nổ tan tành, la lên đau đớn.
Tên đội trưởng giật mình, thật không ngờ đứa bé gái này nhìn thì tưởng vô hại nhưng lại có thể sử dụng súng một cách xuất thần nhập hóa như vậy.
“Giết nó!.”
Hắn tiếp tục ra lệnh.
Lisa thu súng, rút ra dao găm từ bên hông, thân hình lóe lên, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng quỷ mị vọt vào trong đám lính, tay cầm dao vung lên.
Dưới ánh đèn, ánh sao chói lòa phản chiếu trên dao găm lạnh lùng mà đoạt mạng.
“Phốc” một tiếng --
Một tia máu bắn ra, tên đội trưởng vừa phát lệnh lúc nãy bị cô bé cắt cổ.
Hắn lập tức dùng tay bịt lại vết thương, ánh mắt trợn lên dữ tợn, gục xuống.
Đám lính còn lại ánh mắt kinh sợ nhìn Lisa, nhưng rất nhanh ta có người kịp phản ứng lại tấn công cô ta.
Lisa thân thủ nhanh ta nhẹn như một chú mèo nhỏ, thoăn thoắt xuyên qua đám lính.