Nhưng trẻ em nhỏ như vậy, đâu hiểu được những điều này, không đợi Khương Lê lên tiếng lần nữa, nước mắt đã tí tách rơi xuống, làm ướt đẫm khuôn mặt.
“Huhuhu... Thiên Thiên cũng rất thích gấu con này... Huhuhu... Đừng cướp gấu con của Thiên Thiên...”
Vừa dứt lời, Khương Lê xấu hổ cười khan hai tiếng, mắng một câu: “Thiên Thiên, không được hư, mau trả lại gấu cho anh đi!”
“Đừng mà!... Thiên Thiên rất thích gấu con này... Gấu con cũng thích Thiên Thiên...”
Khuôn mặt tươi cười của Khương Lê cứng lại, ngẩng đầu lên, ngại ngùng nhìn về phía Vân Thi Thi, thực sự không có cách nào, vì vậy trong mắt hiện lên ý cầu xin.
Từ nhỏ Thiên Thiên đã được nuông chiều, bởi vậy đôi lúc khó tránh khỏi ương bướng.
Bé gái mà, đều là hòn ngọc quý trên tay, được chiều chuộng. Khương Lê biết nếu cứ cứng rắn đoạt lấy gấu trong lòng cô bé, nhất định cô bé sẽ khóc không biết trời đất.
Công lực tiếng khóc của cô bé không phải chỉ là chút giận dỗi bình thường, một khi cái miệng nhỏ mở ra, tiếng khóc thoát ra, trời rung đất chuyển.
Ở đây nhiều người như vậy, nếu Thiên Thiên cố ý mè nheo, nằm hẳn ra đất, cái đó thật sự là làm khó cô.
Bởi vậy Khương Lê suy nghĩ, dù phải bỏ tiền ra mua cũng được, mong Vân Thi Thi có thể tặng gấu con cho Thiên Thiên nhà cô.
Vân Thi Thi không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra dụng ý của Khương Lê, cũng hơi khó xử.
Bình thường dựa theo cách mà các vị phụ huynh hay làm, cứ tự ra quyết định, sảng khoái đồng ý đưa gấu cho đứa trẻ, tuy con mình bị chịu thiệt, nhưng không thể ném mặt mũi người ngoài đi.
Nghĩa là, nếu Thiên Thiên nhất định muốn chiếm lấy con gấu, Vân Thi Thi không đồng ý thì sẽ khiến tình cảnh thêm khó coi, không chừng sẽ bị đánh giá là keo kiệt, người lớn không nên chấp nhặt với trẻ con!
Dù sao cũng không thể tính toán với đứa trẻ nhỏ như vậy đúng không?
Nhưng Vân Thi Thi không nghĩ thế.
Cô cho rằng, trong mắt mọi người, tuy món đồ chơi không đáng bao tiền, nhưng trong mắt trẻ con, đồ chơi có giá trị kỉ niệm, là đồ vật riêng tư, làm người lớn phải tôn trọng trẻ em, dù chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ.
Huống chi món đồ chơi này là cô phải mất bao tâm huyết mới lấy được, ở trong mắt Hữu Hữu, chắc chắn là rất quý giá..
Nếu dễ dàng đưa cho đứa trẻ khác, thể nào cũng sẽ làm tổn thương Hữu Hữu.
Đứa trẻ sẽ cho rằng, bản thân không được tôn trọng, món đồ chơi mình nâng niu cũng bị tùy tiện tặng cho người khác như thế.
Vì vậy Vân Thi Thi ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Thiên, đầu tiên là trấn an tâm tình của đứa trẻ, sau đó dịu giọng nói: “Thiên Thiên, cô biết con rất thích con gấu này, nhưng con có biết, chủ nhân của gấu con là ai không?”
“Là cô ạ!”
“Không đúng rồi, là anh Hữu Hữu nha.” Vân Thi Thi kéo Hữu Hữu đến gần, rồi nói với Thiên Thiên: “Món đồ chơi này là của anh Hữu Hữu, tuy dì cũng rất muốn đưa nó cho Thiên Thiên, bởi vì Thiên Thiên quá đáng yêu. Nhưng món đồ chơi này là người bạn mà anh Hữu Hữu rất yêu mến, Thiên Thiên, con có thích đồ chơi không?”
“Có, trong nhà có rất nhiều.” Thiên Thiên nén nước mắt, thút thít đáp.
“Vậy nếu như mẹ chưa được sự đồng ý của con đã tặng đồ chơi của con cho bạn nhỏ khác, Thiên Thiên có tức giận không?”
“Dĩ nhiên tức giận! Rất tức giận rất tức giận!” Thiên Thiên giận dữ nói.
“Cho nên nha, Thiên Thiên có đồng ý trả lại con gấu cho anh không?”