“Ai bảo em gọi nhiều như vậy chứ!”
Mộ Nhã Triết quở trách một câu như vậy, tay lại cầm một chuỗi sườn nướng lên, yên lặng giúp cô san sẻ đồ ăn.
“Ăn ngon không?”
“Cũng không tệ lắm!”
Vân Thi Thi cười một tiếng: “Không biết thưởng thức! Thực ra anh không cần chú ý đến vẻ ngoài nhiều như thế, con người chúng ta ấy à, sống thì phải ăn uống cho thỏa mãn!”
Mộ Nhã Triết: “....”
Hai người vây quanh bên cái bàn, Vân Thi Thi lại càng ăn ngấu nghiến, cho đến khi thức ăn trên bàn đã gần hết, cô cũng cảm thấy bụng no căng.
Mộ Nhã Triết đứng lên muốn tính tiền, Vân Thi Thi lại khí khái vẫy tay: “Bữa này là em mời!”
Mộ Nhã Triết không đáp lại: “Lau miệng đi!”
Nói xong thì đưa khăn cho cô.
Vân Thi Thi vừa cẩn thận lâu khóe miệng dính đầy dầu mỡ, vừa chạy đi tính tiền, tổng cộng hơn một trăm, nói chung vẫn là đồ ngon giá rẻ.
Cơm no rượu say, lại nghĩ đến chuyện nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Vân Thi Thi níu lấy cánh tay anh, rúc vào trong khuỷu tay, dáng vẻ vô cùng ngây thơ khiến lòng anh xốn xang.
Vì thế, anh liền ôm lấy bờ vai cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, mặc dù chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nhưng vẫn say mê không dứt.
Lúc buông cô ra, trên mặt Vân Thi Thi đã đỏ bừng, ánh mắt mơ màng như thể muốn nói lại thôi, yết hầu Mộ Nhã Triết không ngừng giật giật, gió lạnh bên ngoài thổi tới nhưng cả người anh lại bắt đầu nóng lên.
“Nào, đi về nhà.”
Anh ôm lấy cô vội vàng lên xe tránh gió.
Nhưng vừa có ý định lên xe, ánh mắt Mộ Nhã Triết bỗng thoáng nhìn thấy ở cách đó không xa có một chùm sáng lóe lên, ngay sau đó, dường như anh nhìn thấy một cái bóng đen đang động đậy ở giữa bồn hoa.
Có người đang chụp ảnh!
Nhận ra điều này, Mộ Nhã Triết liền nói với cô: “Lên xe!”
“Sao thế?”
“Lên xe trước đã, có phóng viên đang chụp ảnh.”
Vân Thi Thi nghe xong thì vội vàng trốn lên xe.
Mộ Nhã Triết đi về phía bóng người kia.
Lúc đầu người nọ còn chưa biết Mộ Nhã Triết đã phát hiện ra mình, nhưng khi anh càng lúc càng lại gần thì người kia dần cảm thấy không ổn, trong lòng biết mình đã bị phát giác, lập tức xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại!”
Anh lạnh lùng lên tiếng.
Phóng viên kia dừng chân, xoay người lại, nhưng dường như không nhận ra rốt cuộc người đàn ông trước mặt này có thân phận gì, giọng nói có phần tức giận: “Để làm gì?”
“Vừa rồi anh chụp cái gì?” Mộ Nhã Triết hỏi, giọng nói không có ý tốt.
Nghe thấy giọng nói lạnh băng của anh, thái độ của người phóng viên kai cũng không tốt, giận dữ đáp lời: “Liên quan đéo gì đến anh! Tôi chụp phong cảnh thì có quan hệ gì đến anh?”
“Cho dù anh chụp cái gì thì cũng phải xóa sạch.”
Phóng viên kia giận quá hóa cười: “Dựa vào cái gì? Tôi có quyền cự tuyệt mệnh lệnh này của anh.”
Gần đây Vân Thi Thi rất nổi, có lẽ có thể nói là cô tốt số lại gặp thời, một đêm thành danh, ba chữ Vân Thi Thi kia càng lúc càng có sức nặng.
Tần Chu bảo hộ Vân Thi Thi rất tốt, cô chưa từng bị bất kỳ phóng viên nào chụp lén.
Lần này người phóng viên kia ngồi chồm hổm ở đây là để rình chụp một người khác.
Không ngờ rằng không chờ được người nọ, nhưng lại bắt gặp một người còn đáng giá hơn.
Vân Thi Thi!
Ôi trời ơi, bên cạnh cô lại còn có một người đàn ông thần bí, hai người cực kỳ gần gũi, thỉnh thoảng lại ôm lấy nhau, nhìn qua thì có vẻ như quan hệ vô cùng thân mật.
Vừa rồi anh ta còn nhìn thấy hai người họ hôn môi.
Người ta đồn rằng Vân Thi Thi có bối cảnh không tầm thường, đằng sau có kim chủ chống lưng nên mới có thể lên nhanh như vậy.