Vân Thi Thi chậm rãi tiến gần thêm chút: “Ánh mắt của em và chị thật sự rất giống nhau, giống như hồi bé vậy, tất cả mọi người vẫn thường nói vậy mà!”
Nói xong, cô cười, nhẹ nhàng bưng lấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cung Kiệt cả người mềm nhũn, mặt đỏ lên, cả hai má đều nóng đỏ, trong ngực giống như có một dòng nước ấm từ từ chảy vào.
Động tác thân mật như vậy, làm anh trong lúc nhất thời lơ đãng.
Khi còn bé, mẹ vẫn hay làm như vậy với anh.
Mà Vân Thi Thi mỗi lần như vậy, Vân Thi Thi đều chạy tới tranh giành với mẹ.
Trong ký ức, vẫn sót lại những hồi ức của quãng thời gian hạnh phúc đó.
Anh và Vân Thi Thi cùng đắp một cái chăn, khi đó, mùa đông rất lạnh, không có thảm điện, hai đứa trẻ đáng thương còn phải ôm cả túi chườm nóng để đi ngủ.
Nửa đêm, túi chườm hết nóng, bọn họ lạnh đến mức không ngủ được, lạnh run mà ôm lấy nhau, cùng sưởi ấm cho nhau.
Thời gian đó mặc dù có chút gian nan, nhưng mà trong cái gian nan ấy, lại là quãng thời gian bình yên nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu.
Nghĩ tới đây, Cung Kiệt nói: “Bởi vì, chị là chị của em, em là em của chị!:
Dừng một chút, trên mặt anh thoáng nộ ra vẻ đắc ý: “Khi còn bé, ai cũng không thể phân biệt rõ hai người chúng ta!”
“Haha, em còn nói sao! Khi còn bé em suốt ngày nghịch ngợm, lần đó không phải đều để chị chịu tiếng xấu thay em sao?”
Vân Thi Thi bỗng nhiên oan ức oán trách một câu.
Cung Kiệt có chút xấu hổ, yếu ớt xin lỗi: “Chị, xin lỗi nha! Em sai rồi!”
Nói xong, còn nhõng nhẽo kéo vạt áo cô.
Vân Thi Thi bị vẻ đáng yêu của cậu chọc cho phải bật cười “phốc” một cái, tùy tiện nói: “Được rồi, chuyện đã lâu, chị không trách em!”
Nói xong, cô không nhịn được tay, bóp cái mũi cậu một cái: “Đi, chị mời em uống trà, chị biết một cửa hàng đồ ngọt, mùi vị cũng không tồi!”
Cô trước đây thường mang Hữu Hữu tới ăn.
“Được!”
Cung Kiệt lập tức dắt cô lên xe, sau đó lái xe rời đi.
Xe mới vừa đi, cách đó không xa, ở trong một bóng cây, một người bỗng nhiên bước ra, trên tay vẫn còn cầm chiếc camera chưa kịp tắt.
Vì núp trong cây, căn bản là không ai phát hiện ra anh ta.
Dù là Cung Kiệt cũng không phát hiện ra.
Anh ta trong nghề đã nhiều năm, trình độ chụp lén tất nhiên đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi.
Vì để săn được những bức ảnh nóng, anh ta thậm chí có thể ngồi yên hàng giờ đồng hồ.
Anh cúi đầu, nhìn trong camera những hình ảnh thân mật của Vân Thi Thi và Cung Kiệt, tất cả đều bị chụp lén, hơn nữa góc chụp lại vô cùng xảo quyệt, thoạt nhìn còn tưởng hai người đang hôn nhau.
Người này cười đắc ý, lần này thu hoạch không nhỏ.
Cũng không uổng phí công anh ta ngồi núp lâu như vậy.
Trên thực tế, anh ta ngồi xổm ở đây là để đợi Cố Tinh Trạch, nhưng đợi mãi không thấy anh xuất hiện, lại tình cờ bắt gặp Vân Thi Thi, hơn nữa còn là đang thân mật với một người đàn ông khác.
Kỳ thực, Vân Thi Thi cũng không có quá nổi tiếng, bán cho báo chí, đại khái cũng không được bao nhiều tiền.
Nhưng mà đó là từ lúc trước rồi.
Bây giờ thì khác.
Vân Thi Thi bây giờ có tin đồn là người yêu của Cố Tinh Trạch.
Hơn nữa, những bức ảnh này chụp vô cùng sắc nét, có thể sẽ được nhiều tiền.
Nghĩ tới đây, anh ta cười đắc ý, lập tức rời đi!