Huống chi người phụ nữ này dịu dàng điềm đạm như vậy, tuyệt không giống với diễn viên chói sáng trên ti vi kia, một điểm cũng không, đem lại cho người ta cảm giác gần gũi.
Vân Thi Thi nghe vậy, nhưng không hề có một tia hoảng sợ, ngược lại bình tĩnh phản bác: “Diễn viên điện ảnh, là ai vậy?”
Lời này đúng là biết mà còn hỏi.
Lúc này chỉ có thể bình tĩnh đối mặt, sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Nhân viên nữ kia phấn khởi nói: “Vân Thi Thi, đúng vậy, thời gian trước, cô ấy diễn trong một bộ phim rất nổi tiếng, gọi là “Quả Trám”, mỹ nữ, cô có xem qua chưa?”
“Xem rồi, cô nói như vậy cũng nhắc nhở tôi nhớ, không ít người cũng từng nói tôi giống một diễn viên gì đó, chỉ là tôi xem phim chưa bao giờ quan tâm tới người diễn, cho nên cũng không để ý!”
Hữu Hữu một bên cong môi.
Kỹ năng giả nai của mẹ lại tăng thêm một tầng nữa rồi nha.
Xem ra năng lực phản ứng cũng tăng lên không ít, nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ vô cùng chột dạ rồi.
“Các người có xem qua một bộ phim mới ra, của Cố Tinh Trạch làm vai chính không?”
Mấy người nhân viên khác liền hai mặt nhìn nhau.
“Không có...”
“Vé xem phim rất đắt, tiếc quá!”
“Bình thường tôi tăng ca đã bận lắm rồi, lấy đâu ra thời gian mà đi xem phim? Thậm chí còn phải làm thêm vài việc phụ nữa, đoạn thời gian trước tiền nhà một tháng lại lên giá, đi xem phim nữa chắc là tôi ra vỉa hè ở mất!”
Nghe những lời nói này của họ, trên mặt là vẻ khó khăn, chua xót, lại khiến cho Vân Thi Thi có chút hoài niệm.
Hơn một năm trước, cô đại khái là cũng giống như họ, mỗi ngày mỗi tháng, vì tiền sinh hoạt mà phát buồn bực, vì chi phí nhà cửa mà liều mạng làm việc.
Gía nhà ở thủ đô rất đắt, cộng thêm giá đất xa xỉ, tiền thuê nhà cũng đã sớm mang tiếng khiến cho người thuê phải giận sôi.
Mấy cô gái này, nhìn không giống như người bản địa, có vẻ như là người tỉnh lẻ tới đây, lúc tới đều ôm ước mơ đơn giản bình thường, nhưng mà sau khi sống một thời gian, mới biết ước mơ kia thật quá là huyền hão.
Khi đó, cô cũng là như vậy.
Mơ ước khi đó của cô cực kỳ đơn giản, hy vọng có thể có một chỗ ở không lớn không nhỏ, không cần quá cao sang, tám mươi mét vuông, hai phòng ngủ và một phòng sách nhỏ, và một sân thượng để đón ánh sáng ban mai, như vậy đã rất hạnh phúc rồi.
Cô hy vọng có một ngày, trong thành phố này, giữa cuộc sống bộn bề, sẽ có một nơi sáng lên dành cho cô.
Bây giờ, ước mơ đã thành, không khỏi có chút nhớ nhung những ngày tháng gian khổ trước kia!
Khi đó, mặc dù cuộc sống bần cùng khổ sở, mặc dù là trước khi đi làm uống một bát sữa đậu lành nóng, sau khi tan việc uống một ly trà sữa, ấm áp nhỏ bé như vậy, cũng làm cô cảm thấy hạnh phúc rồi.
Khi đó, hạnh phúc chỉ bình thường như vậy, đơn giản, dễ dàng thỏa mãn.
Nhưng bây giờ, có tất cả trong tay, lại khiến cô mất đi cảm giác hạnh phúc đơn giản này.
Người thường khi sinh ra, tâm tính luôn chạy theo xã hội, có những khi hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.
Mộ Nhã Triết đã từng nói qua, có đôi khi anh rất hâm mộ cô.
Khi đó, cô còn cảm thấy rất khó hiểu, tới lúc này, mới phần nào hiểu được.
Anh đại khái là ước ao, có thể có một cuộc sống giản đơn như cô.
Nghĩ tới mấy chuyện này, Mộ Nhã Triết đã thay xong quần áo, từ trong phòng thay đồ đi ra.