Lúc ấy, cô lập tức bị suy đoán của mình làm cho bật cười, buồn cười, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.
Y tá nói, đứa nhỏ này có thể sống được, thật sự không dễ dàng rồi!
Có trời mới biết, nếu không phải lúc ấy cô nhìn đứa bé, e rằng bỏ qua cơ hội cứu sống rồi!
Liếc mắt một cái như thế, mẹ con mới có cơ hội gặp nhau!
Rốt cuộc mẫu tính là gì?
Là khi thấy thằng nhóc đó, cô muốn dồn hết tất cả, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên thế gian này, nâng đến trước mặt cậu!
Cô cảm kích trời cao phù hộ, bởi vậy đặt tên cho cậu là Vân Thiên Hữu.
Thiên Hữu Thiên Hữu, hi vọng trời cao phù hộ.
Từ trong mạch suy nghĩ lấy lại tinh thần, Vân Thi Thi nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt, lại cắn chặt răng, ăn một miếng cháo.
Tẻ nhạt vô vị.
Giống như ăn sáp, thậm chí cô còn có cảm giác buồn nôn.
Mộ Nhã Triết lại vì cô lấy chút đồ ăn.
Anh dịu dàng nói, “Từ từ thôi không cần ăn nhanh như vậy. Đã lâu rồi em không ăn cái gì, ăn quá nhanh, sẽ làm dạ dày bị thương mất.”
“Dạ…”
Vân Thi Thi vừa ăn cháo, vừa cúi đầu, một tay nắm chặt lại.
“Thực xin lỗi…”
Cô nuốt miếng cháo trong miệng xuống, nhẹ nhàng và ngập ngừng nói một câu: “Lúc trước… Để cho anh lo lắng rồi… Bây giờ, em sẽ ăn cơm…”
Mộ Nhã Triết giật mình, khóe môi nhếch lên độ cong vui mừng.
Cung Kiệt cũng vui mừng nhìn cô, trái tim bị bóp chặt, rốt cuộc cũng thả lỏng.
Vân Thi Thi đột nhiên cười, nghẹn ngào nói, “Em sẽ… Em sẽ ăn…”
…
Mẫu tính đúng là thần kỳ.
Vân Thi Thi bắt đầu ăn cơm, cũng bắt đầu đi ngủ, lúc tối, nằm ngủ rất sớm, lúc sáng, còn có thể cùng Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt đi ra khỏi phòng bệnh, đi dạo ở sau vườn hoa.
Đã lâu lắm rồi cô không rời khỏi giường.
Bác sĩ nói, thời gian dài nằm ở trên giường bệnh, đối với thai nhi cũng không phải là một chuyện tốt, cũng cần vận động thích hợp.
Mỗi buổi sáng, trước khi làm việc, Mộ Nhã Triết liền kiên trì đi bộ với cô hơn nửa tiếng, sau đó sắp xếp cho cô xong, nhìn cô ăn xong bữa sáng, lúc này mới yên tâm đến công ty.
Buổi chiều mỗi ngày, anh cũng cố gắng làm xong hết mọi việc, ba giờ sẽ tan làm, đến bệnh viện với cô.
Cung Kiệt còn đẩy tất cả công việc trên tay, giao cho những người khác phụ trách, mình thì ở bên cạnh cô.
Anh cho đến bây giờ đều là một người không có kiên nhẫn, nhưng mà đối với cô, cho tới bây giờ đều kiên nhẫn vô điều kiện.
Trạng thái tinh thần của Vân Thi Thi dần dần tốt hơn.
Cung Kiệt cũng thích con gái, anh tưởng tượng, nếu sinh một công chúa nhỏ, anh nhất định sẽ yêu thương cháu gái tận trong xương cốt.
Con gái, nhất định sẽ thật đáng yêu?