Vân Thi Thi hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, nhất thời cảm thấy vô cùng thú vị, lại nuốt mấy cái bánh su kem, miệng căng phồng, bơ dính lên cánh môi.
Mộ Nhã Triết nhíu mày quay đầu không nhìn cô.
Vân Thi Thi nhất thời mừng rỡ cười ha ha, nói: “Hóa ra anh không thích ăn bơ!”
Mộ Nhã Triết dè bỉu: “Là tướng ăn của em quá ghê tởm đó chứ.”
Vân Thi Thi im lặng rồi.
Thấy anh đi đằng trước, vì thế bước nhanh đi theo, vô cùng nịnh nọt dâng bánh su kem lên, nhướng mày hỏi: “Ha ha, em vẫn còn mấy cái bánh su kem này, anh không ăn sao?”
Mộ Nhã Triết xoay đầu, “Không ăn.”
Vân Thi Thi sụt sịt một tiếng, rầu rĩ không vui đứng tại chỗ.
Được rồi!
Anh không thích ăn thì không thích ăn, vì sao phải làm ra vẻ mặt như vậy, giống như anh vô cùng ghét bỏ thứ mà cô đang ăn!
Cô cúi đầu, phẫn nộ hếch lên môi, cầm cái bánh su kem cuối cùng, mới vừa cắn, còn chưa nuốt vào miệng, cằm dưới đã bị một bàn tay giữ lấy nâng lên.
Vân Thi Thi ngẩng đầu, thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Mộ Nhã Triết, đôi mắt phượng hẹp dài tà tứ híp lại, môi mỏng hơi hơi mở ra.
Ngay sau đó, khẽ cắn chặt một nửa chiếc bánh su kem kia của cô, cánh môi mềm nhẹ dán lên miệng của cô, bơ tràn ra ngoài.
Anh hơi hơi nhếch môi, đầu lưỡi chạm vào bọt sữa bên môi cô, liếm liếm. Vừa hôn vừa mút, Vân Thi Thi nhất thời cả kinh mặt đỏ tai hồng, ngây ngẩn ngay tại chỗ, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời!
Mộ Nhã Triết cắn nửa chiếc bánh su kem ngẩng đầu lên, bên khóe còn ý cười kế hoạch thành công, hình như ý còn chưa hết, đầu lưỡi ngoéo... liếm bơ trên cánh môi, thoải mái nói: “Hương vị không tệ.”
Cách nói chế nhạo, cũng không biết cuối cùng là đang nói bánh su kem, hay là có hàm ý gì.
Vân Thi Thi mấp máy môi, đáy mắt hiện lên hờm giận, dỗi nói một câu: “Anh...”
Cô nói còn chưa xong, tay đã được anh dịu dàng nắm lấy, Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Em vui không?”
“Sao? Cái gì?”
“Lần hẹn hò đầu tiên.” Mộ Nhã Triết mỉm cười xoa tóc mái của cô, “Đã trễ thế này, có về được chưa?”
Vân Thi Thi vốn muốn gật đầu, nhưng mà nghĩ đến sau khi trở về sẽ buồn ngủ, thì không vừa ý, vì thế lại nói: “Một hồi nữa đi, bây giờ còn sớm mà.”
Mộ Nhã Triết lành lạnh liếc cô một cái, đưa tay chuyển đồng hồ tới trước mặt cô, nhíu mày hỏi: “Giờ mấy giờ rồi hả?”
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua, ngoan ngoãn trả lời: “Mười một giờ rồi.”
“Đã trễ thế này, anh còn phải về công ty.”
Nhớ tới công việc chồng chất thành núi trong công ty, Mộ Nhã Triết đã hơi cảm thấy đau đầu.
Vừa nghe nói anh phải về công ty, bỗng nhiên ý cười trên mặt Vân Thi Thi cứng lại rồi.
“Mộ Nhã Triết, anh có thể... đừng đi công ty không?”
Cô cần anh.
Cô đã quen có anh, đã quen mỗi ngày vừa mở mắt, thì cảm thấy rất an toàn khi được anh ôm vào trong ngực, cũng đã quen mùi hương tươi mát trên tóc anh.
Có phần, không thể buông tay!
Mộ Nhã Triết nắm chặt cằm dưới của cô, chóp mũi vô cùng thân thiết cọ vào mũi cô: “Sao hả? Không nỡ rời xa anh?”
“Em muốn anh cùng em...”
Vân Thi Thi ngập ngừng nhả ra một câu.
Mộ Nhã Triết nhìn cô, ánh mắt khẽ thay đổi.
Đã thấy cô bò lên cánh tay anh, ôm lấy thắt lưng của anh: “Em muốn anh đi cùng em, anh đừng về công ty, đêm nay ở nhà với em, có được không?”
“Được, chúng ta về nhà.”
Mộ Nhã Triết cười cười, không khỏi kéo cổ tay cô đi tới chỗ đỗ xe ven đường thuyền, “Ngoan, về sớm một chút còn nghỉ ngơi.”
Lời nói của anh lộ ra sự chiều chuộng, khiến cô cảm nhận được một tia ngọt ngào nho nhỏ.