Khi bà Lục về tới bệnh viện, cũng đã là lúc chấp tối.
Hỏi thăm bác sĩ qua loa, bà liền vội vã đi vào phòng bệnh, đã thấy cả phòng tối om.
Bà vội vàng mở đèn, trong phòng bệnh liền tràn ngập ánh sáng, một bóng ngồi đang ngồi co rúc ở cạnh sô pha lập tức chiếu vào mắt bà, bà Lục sợ hãi lùi lại một bước, mới phản ứng kịp, người đang co rúc kia chính là Lục Cảnh Điềm.
“Cảnh Điềm, sao con lại ngồi đây?”
Bà Lục ân cần hỏi, nhưng Lục Cảnh Điềm tựa như không nghe thấy gì.
Bà Lục lập tức lo lắng bước tới, lại phát hiện cô ngồi đó như một cái xác không hồn, trên người không có tý sức sống nào, cứ ngồi lặng ở đó, không hề nhúc nhích, hai tay xõa ra, giống như một người chết.
Bà càng thêm hoảng sợ, nhưng men theo cánh tay cô, liền nhìn thấy chiếc gương trong hộp mỹ phẩm rơi ra ngoài, tim bà đỗng đập mạnh, hít một hơi thật sâu, lập tức cúi xuồng nhặt lên, nhưng chiếc gương đã bị vỡ nát rồi.
Bà nhất thời hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, đại khái, con bà khẩn cấp muốn nhìn gương mặt của mình, vì vậy mới điên cuồng đi tìm chiếc gương này, sau đó bỏ ra xem.
Nhưng mà khi thấy được sự thực, lại không thể nào chấp nhận được vẻ ngoài lúc này, mới nằm im bất động như vậy.
Lòng bà đau như cắt, nhẹ nhàng xoa bả vai Lục Cảnh Điềm, mới vừa muốn an ủi vài câu, Lục Cảnh Điềm liền hất tay bà ra, cả người sợ hãi co rút vào góc tường, hét lên hoảng sợ. Trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng.
Bà vô cùng đau lòng, lập tức xông lên, cẩn thận ôm lấy cô, khóc nói: “Cảnh Điềm, con ngàn vạn lần không nên như vậy, đừng làm mẹ sợ... mẹ sợ... con hãy bình tĩnh lại, có mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con, không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương con, có được không? Con hãy bình tĩnh lại đi...”
Lời của bà, vậy mà chẳng thể nào lọt được vào tai của Lục Cảnh Điềm, cô vẫn tan vỡ mà òa khóc như cũ, sự uất ức trong thời gian này bị kìm nén liền cứ như vậy bộc phát ra ngoài, vô cùng thương tâm.
Sợ hãi, bất lực, cô độc, tuyệt vọng...
Toàn bộ đều hiện lên trong cô.
Cô sắp không thở được nữa rồi.
Mẹ nhiều lần giấu cô, Lục Cảnh Điềm giờ phút này không thể nào ổn định được, òa khóc nức nở, cuối cùng, vì quá đau lòng mà nôn cả ra máu.
Bà Lục thấy vậy, nhất thời kinh hồn bạt vía, lớn tiếng gọi bác sĩ, tiếng hét thê lương sợ hãi của bà, vang vọng khắp hành lang bệnh viện.
Một phút sau, bác sĩ vội vàng chạy tới, nhìn thấy Lục Cảnh Điềm phát điên như vậy, lập tức tiêm cho cô một liều thuốc mê, đưa cô về giường.
Chỉ thấy Lục Cảnh Điềm mắt đã trắng dã, nằm im bất động.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Bác sĩ trách cứ: “Cô ấy sao lại như vậy? Trước còn rất tốt mà?”
Bà Lục lắc đầu: “Tôi cũng không biết, tôi vừa mới tới bệnh viện, vừa mới bước vào phòng đã thấy nó như vậy, đoán chừng là lén lút soi gương, tạm thời không chấp nhận được sự thực!”
Bà suy đoán nói.
Phía sau, một người y tá đột nhiên nghĩ tới, lúc xế chiều, hình như có một bé gái chơi bóng đụng trúng cô gái này, sau đó, bởi vì trẻ con, lại bị khuôn mặt của Lục Cảnh Điềm dọa cho sợ, hét lên mấy tiếng “yêu quái”!