Cô vẫn thở hổn hển như cũ, hơi thở mong manh phả vào tai anh, giống như móng vuốt xù xì đầy lông lá của mèo con, cào cào làm nũng trong ngực anh.
Mộ Nhã Triết nhìn ánh mắt giận giữ của cô, khẽ hôn lên đôi môi phấn nộn, sau đó nụ hôn lại rơi vào vầng trán, mi tâm, rồi đến cằm dưới trơn bóng, từng cái từng cái giống như đang an ủi cô.
Cô cúi đầu buông mi, không nhìn thẳng anh, giống như đang tức giận.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi ở trên giường, từng hồi lại từng hồi mây mưa, nghĩ đến những động tác xấu hổ mà người đàn ông kia đã dùng để giữ lấy cô, cô liền hận không thể kiếm cái động mà chôn khuôn mặt khắp nhỏ máu của mình xuống!
Dư vị kích tình còn chưa rui hết, từng hình ảnh kiều diễm vẫn còn lưu lại trong đầu cô
Anh nửa bắt nạt trên người cô, nửa dịu dàng hôn cô, an ủi cô, thật lâu sau, cô mới coi như khôi phục lại chút thần trí, nhưng trong lòng vẫn sinh chút hờn dỗi.
Thật khó tin.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, ở trên giường cô cũng có một mặt điên cuồng như thế.
Nghĩ nghĩ, trên mặt lại càng thêm nóng.
Vì thế, không để ý tới an ủi của anh, cô quay sang một bên, vùi khuôn mặt nóng đến dọa người kia vào trong gối.
Mộ Nhã Triết vẫn không buông tha cho cô, hôn xuống bên tai xinh đẹp của cô, anh tựa hồ như rất yêu thích đôi tai mềm mại trắng nõn như ngọc kia, đầu lưỡi khẽ liếm một vòng bên ngoài, sau đó đôi môi nóng bỏng liền ngậm chặt lấy, đùa nghịch dái tai cô.
Hơi thở cực nóng phả vào sườn tai cô, đùa giỡn khiến cô có chút khó nhịn.
Anh làm vậy coi như đang quyến rũ cô, một lòng muốn mê hoặc cô!
Sóng triều mới qua đi khiến cho thân thể cô vô cùng nhạy cảm, nào có thể trống lại được sự quyến rũ như vậy?
Vân Thi Thi bất mãn kêu rên vài tiếng, có chút tránh né động tác thân thiết của anh, gắt gao mím chặt đôi môi đỏ tươi để không phát ra bất cứ tiếng kêu xấu hổ nào nữa.
Mộ Nhã Triết nhìn cô, bống dưng bật cười.
Nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, anh chợt cảm thấy cô gái này vừa ngốc vừa đáng yêu, một bụng tức giận đi tới liền tan thành mây khói!
Chỉ cần người phụ nữ này ở bên cạnh anh, anh liền không thể phát cáu được.
Vân Thi Thi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, lại càng thêm hờn giận, khuôn mặt đỏ bừng rời khỏi gối, đôi mắt to trừng anh một cái.
“Anh cười cái gì? Cười cái gì chứ?”
Đôi mắt to xinh đẹp lộ ra vài phần hờn dỗi trừng anh.
Trên mặt còn lưu lại dư vị kích tình, hồng rực, đôi mắt mang theo ý giận nhìn anh.
Thấy cô như thế Mộ Nhã Triết lại càng cười to hơn.
Anh nhìn ra cô đang thẹn thùng.
Thật sự là thẹn thùng.
Anh cảm thấy có chút vui vẻ.
Người phụ nữ này đã bao lâu rồi mà vẫn còn xấu hổ như thế.
Da mặt cô giống như rất mỏng.
Con người cũng đặc biệt ngây thơ.
Lại nghĩ đến một màn vừa rồi, tiếng thở dốc xen lẫn tiếng cầu xin tha thứ của cô, Mộ Nhã Triết càng lúc càng thấy người phụ nữ này đúng thật là báu vật trời ban!
Anh lại cười khiến cho khuôn mặt cô càng thêm nóng.
“Đừng cười nữa!”
Vân Thi Thi nhịn không được lẩm bẩm một câu, bàn tay đẩy đẩy vai anh.
Nhưng sức lực trên tay cô ít đến thảm thương, đẩy vài cái mà người đàn ông này vẫn không nhúc nhích tí nào.
Cô giận dỗi xoay mặt đi không thèm để ý đến anh nữa.
Mộ Nhã Triết thấy vậy, bật cười, vươn tay, khẽ vuốt ve mái tóc đen như mực của cô.