“Một câu thoại lặp lại nhiều lần như vậy cũng không nhớ, tôi cũng rất mệt mỏi.”
“Vân Thi Thi!” Ánh mắt nham hiểm của Nhan Băng Thanh nhìn về phía Vân Thi Thi, ngay sau đó, vẻ mặt cười lên dữ tợn: “Được, đồ hèn hạ! Chúng ta đi xem!”
...
“Bốp - - “
“Đạo diễn Lâm, vừa rồi Vân Thi Thi cố ý trừng tôi, làm tôi sợ đến nhảy dựng! Có phải đã ghi hận tôi rồi không!”
...
“CUT!”
Không biết lần thứ mấy NG, cũng không biết đã trúng bao nhiêu cái tát, cả người Vân Thi Thi lay nhẹ, máu như đông cứng lại, tay chân đều đã lạnh vô cùng.
Cho dù là ngẩng đầu, cũng rất khó khăn.
Nhục nhã, không chịu nổi những lời chỉ trỏ của người đứng xem, áp lực khiến cô thở dốc.
Loại cảm giác này, giống như là bị người ta liên tiếp bóp chặt cổ họng.
Cho tới bây giờ chưa từng khó chịu như vậy.
Tự tôn của cô như tấm sắt bị người khác đánh nát, bị người khác giẫm dưới chân.
Vô cùng chật vật.
Nước mắt sắp trào ra, nhưng cô lại cố nén, nuốt ngược nước mặt trở lại.
“Nghỉ ngơi một chút, tất cả mọi người điều chỉnh trạng thái.”
Mộc Tịch lập tức đỡ Vân Thi Thi về phòng nghỉ, nhìn gò má sưng cao của cô, nước mắt tuôn ra: “Thật quá đáng, thật quá đáng...”
Người hoá trang đứng ở một bên, cũng vừa giận vừa hờn, không ngừng lấy phấn che dấu vết thương trên mặt cô.
Một tầng, lại một tầng, căn bản là không che được.
Vân Thi Thi mấp máy môi, đại khái đây là lúc cô chật vật nhất.
...
Chiếc Bentley màu đen đỗ dưới bãi đỗ xe của cao ốc Hoàn Vũ.
Mẫn Vũ đi đến trước xe, mở cửa ra, Mộ Nhã Triết chậm rãi xuống xe.
Buổi chiều tại Cao ốc Hoàn Vũ có buổi họp Hội đồng quản trị quan trọng cần anh tham dự.
Tầng hầm của bãi đỗ xe trước đây luôn trống trải không một bóng người.
Nhưng mà lúc này Mộ Nhã Triết lại thấy có người không ngừng đi qua đi lại, vẻ mặt vội vàng.
Nhìn cách ăn mặc giống nhân viên công tác.
Anh lập tức kêu Mẫn Vũ đi hỏi thăm.
Mẫn Vũ chạy tới, chỉ chốc lát sau, anh ta trở về báo cáo: “Ông chủ, là đoàn phim ạ!”
“Quay phim?” Mộ Nhã Triết chau mày: “Đoàn phim gì?”
“Vâng... Lúc trước Hoàn Vũ có đầu tư một bộ phim tên là 《 Quả trám 》, Lâm Phượng Thiên là đạo diễn.”
Lâm Phượng Thiên?
Diễn viên chính bộ phim kia là Vân Thi Thi?
Mộ Nhã Triết mím môi, ngày thường anh rất ít chú ý tin tức của làng giải trí, nhưng cũng biết, Vân Thi Thi nhận một bộ phim của Lâm Phượng Thiên tên là 《 Quả trám 》.
Nói như vậy, cô cũng ở đây?
“Đi, đi xem.”
Mẫn Vũ chần chờ nói: “Nhưng mà... Ông chủ, cuộc họp Hội đồng quản trị lập tức bắt đầu rồi.”
“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, nhìn một chút rồi đi.”
“Được ạ.” Mẫn Vũ gật đầu, yên lặng đuổi theo.
...
Lúc Mộ Nhã Triết đi đến nơi quay phim, tổ máy đã vào vị trí, anh nhìn về phía máy quay ở giữa liền thấy Vân Thi Thi cùng Nhan Băng Thanh đứng đối diện nhau, theo góc độ của anh nhìn lại thì chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt Vân Thi Thi.
Vẻ mặt lạnh nhạt như tuyết, đôi mắt trống rỗng xuất thần, dường như không có bất cứ thần thái nào.
Hơi thở mong manh.
Thật là hơi thở mong manh.
Giống như khí lực cả người đều bị rút đi, chỉ còn lại thân xác trống rỗng.
Khiến người ta nhìn thấy thì trong lòng liền đau đớn.
Nhan Băng Thanh nhìn chằm chằm vào mặt cô, miệng mấp máy, giống như đang lớn tiếng chất vấn cái gì, nhưng khoảng cách quá xa, nghe không rõ ràng lắm.
Mẫn Vũ ở một bên nói: “Đây là đang diễn cái gì? Cảm giác cô Vân diễn rất tốt!”
Anh ta cho rằng khuôn mặt Vân Thi Thi biến dạng đều là do đang diễn.