Quá nhiều cảnh quay bị tổn thất, Lâm Phượng Thiên lại căng thẳng sắp xếp quay lại những đoạn mới.
Ngày này.
Người dựng phim đang vội vàng điều chỉnh độ sáng.
Nhan Băng Thanh vô ý đi ngang qua, đi đến tiến vào, sắc mặt không thay đổi sau lưng anh ta, nhìn anh ta chỉnh sửa, thuận tiện, cũng muốn nhìn xem mình biểu hiện trong cảnh thế nào.
Cô ta rất tự tin với kĩ thuật biểu diễn của mình.
Nhưng mà không xem, không biết.
Vừa thấy, phát hiện cảnh quay của cô ta ít đi rất nhiều, Nhan Băng Thanh chợt ngẩn ra.
Rất nhiều cảnh, lúc chỉnh sửa, cắt hết cảnh của cô ta và rất nhiều vai phụ.
Theo đạo lý, tuy cô ta không phải nhân vật chính, trong bộ phim này, cũng là nhân vật vô cùng quan trọng.
Cảnh của cô ta, không ít hơn Vân Thi Thi bao nhiêu.
Nhưng cắt nối biên tập lại, cảnh của cô ta đã ít đi một nửa.
Có rất nhiều cảnh cô ta đối diễn với Vân Thi Thi, cả cảnh quay đều chỉ quay Vân Thi Thi, mà cảnh cho cô ta, vô cùng ít ỏi.
Có rất nhiều phân đoạn quan trọng, cảnh diễn của cô ta cũng nằm trong số đó, nhưng lại chỉ quay lướt qua.
Rõ ràng là phân diễn rất quan trọng, nhưng cả cảnh đều chỉ quay Vân Thi Thi...
Trong lòng cô ta tính toán một cái, cảnh của Vân Thi Thi vậy mà chiếm mất 70%!
Nhan Băng Thanh càng xem càng giận, trong lòng phẫn nộ sắp vặn vẹo!
Có tức giận, lại không chỗ tiết ra, Nhan Băng Thanh hung tợn nắm chặt quả đấm, móng tay bén nhọn, cắm vào lòng bàn tay, đâm rách da.
Cô ta gắt gao cắn môi, xoay người, đi mất.
Đi được không bao lâu, Nhan Băng Thanh khẩn trương phái một trợ lý tới hỏi thăm rồi.
Biên tập cũng đã làm gần xong, trợ lý đưa nước đá giải nhiệt tới, cũng không có tự báo tên họ, mà rất tùy ý dẫn chuyện về đề tài này.
“Sư phụ, những cảnh quay này có phải đều đã đã cắt nối biên tập xong không?”
Biên tập đang cảm kích sự chu đáo của cô ta, giờ phút này, công việc đã xong, cũng có thời gian nhàn hạ thoải mái nói chuyện phiếm với cô ta: “Chưa có cắt nối biên tập xong đâu, chỉ lựa chọn cảnh, hậu kỳ vẫn còn cắt nối biên tập một lần nữa.”
“Tôi mới vừa nhìn sơ qua, phát hiện cảnh của Vân Thi Thi rấtnhiều.”
“À... Đây đều là đạo diễn Lâm chọn.” Biên tập lập lờ nước đôi nói.
Trợ lý kia đã đi theo Nhan Băng Thanh nhiều năm, cũng là người thạo đời, vì thế lại nói chuyện tào lao một trận, triệt để đánh hạ lòng cảnh giác của anh ta, thình lình tiến vào đề tài:
“Vài cảnh đều là Nhan Băng Thanh đối diễn với Vân Thi Thi, sao đạo diễn Lâm thăm chọn cảnh của Vân Thi Thi, mà cắt hết cảnh của Nhan Băng Thanh vậy?”
Biên tập cũng không cảnh giác thăm dò trong lời nói của cô ta, mà thẳng thắn nói: “Lúc Đạo diễn Lâm chọn những cảnh này, tôi cũng có mặt, là tôi nhìn anh ta tuyển chọn.”
“A...? Có Bát Quái?”
“Tôi nói, sao cô nhiều chuyện như vậy, ở trong tổ phim, đừng hỏi thăm loạn.” Biên tập đốt điếu thuốc, híp mắt thở ra khói.
Dáng vẻ trợ lý vẫn rất xinh đẹp, cô ta cố gắng làm nũng với anh, Biên tập không chịu nổi, thẳng thắn nói ra: “Đạo diễn Lâm nói, có những cảnh Nhan Băng Thanh quá già, mà còn, một học sinh cấp ba đang trong thời phản nghịch lại bị cô ta diễn như bạch liên hoa* vậy.”
*Bạch Liên Hoa: loại phụ nữ nhu nhược, yếu đuối
“À, là như thế sao...” Trợ lý vừa nghe, vừa nhớ vào lòng.
“Mà còn, cô chưa thấy mấy cảnh Nhan Băng Thanh diễn thôi, tôi còn nhìn không nổi nữa là.”
Biên tập chậm rãi mà nói: “Trước kia tôi đã nghe nói, Nhan Băng Thanh này, là bình hoa lớn, diễn cái gì cũng diễn thành bạch liên hoa, mấu chốt là, người tôi thiết kế là học sinh thời phản nghịch, vậy mà có vài cảnh cô ta chu miệng, mím môi, chắc chắn đạo diễn Lâm phải cắt rồi.”