“Anh rể!”
“…”
Một tiếng anh rể này, Vân Thi Thi nháy mắt giống như bị sét đánh chợt ngẩn ra!
Anh rể sao?
Trong đầu cô lúc này bắt đầu suy nghĩ, anh rể Hoa Cẩm, không phải là…
Vân Thi Thi cứng đờ người, máy móc quay đầu, cho dù thấy không rõ, nhưng mà trong tầm mắt mông lung, nhìn thấy được một bóng dáng cao to.
Cao lớn, toàn thân mơ hồ là quần áo bình thường màu đen, thấy không rõ gương mặt, nhưng mà khí tràng kinh người, cùng với khí tức đặc biệt trên người Mộ Nhã Triết, làm cho cô lập tức ý thức được - -
Cô bị bắt tại trận rồi!
Sao anh lại đi theo?
Trên mặt Vân Thi Thi càng cứng ngắc.
Hoa Cẩm lại lo lắng đề phòng nuốt nước miếng, cười ha ha, “Anh rể, sao anh cũng đến đây?”
Anh ta vừa cười nịnh nọt vừa yên lặng oán thầm, sao anh lại tìm đến được chỗ này?
Chẳng lẽ trên người bọn họ có định vị sao?
Khi Hoa Cẩm đang tìm kiếm, Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi, “Trên người hai người không có định vị đâu.”
“Vậy có phải là phái thám tử tư theo dõi hay không?” Hoa Cẩm hầu như là thốt ra, nhưng mà một giây sau, anh ta lập tức che miệng lại, xấu hổ nhìn anh.
Vậy mà thốt ra rồi!
Đợi đã!
Sao anh biết trong lòng mình đang nói cái gì?
Chẳng lẽ?
Anh rể này của anh ta, còn có thuật đọc tâm sao?
Hoa Cẩm suy nghĩ miên man, Mộ Nhã Triết lại nói, “Anh cũng không có thuật đọc tâm.”
Trong lúc này Hoa Cẩm càng xấu hổ, đứng ngồi không yên hỏi, “Vậy sao anh biết trong lòng em đang suy nghĩ cái gì?”
“Trong lòng cậu nghĩ cái gì, đều viết hết ở trên mặt rồi.”
Mộ Nhã Triết dừng một chút, ánh mắt nhìn kem trong tay anh ta và Vân Thi Thi, ánh mắt càng lúc càng lạnh như băng.
“Hơn nửa đêm ăn kem sao?”
Ánh mắt Mộ Nhã Triết lộ ra ý tứ hàm xúc nguy hiểm, nhìn kỹ anh ta lần thứ hai, ánh mắt lạnh như băng khó lường, làm cho người ta không rét mà run.
Hoa Cẩm bị anh nhìn chăm chú càng sởn gai ốc!
Anh ta vừa định giải thích, lại nghe Vân Thi Thi ngồi nghiêm chỉnh nhu thuận, mỉm cười nói, “Hoa Cẩm nói, em ấy đột nhiên muốn ăn kem, cho nên em đi cùng với em ấy.”
Một cái bát to đập vào đầu Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm, “???”
Cái gì?
Anh ta bị bán đi như vậy sao?
Hoa Cẩm sợ tới mức lạnh run!
Mộ Nhã Triết nghe xong, ánh mắt ý vị thâm trường rơi vào người anh ta, anh ta sợ tới mức giật mình một cái, vừa định vì mình rửa sạch ‘Hiềm nghi’.
Vân Thi Thi giống như biết anh ta muốn giải thích gì đó, ở dưới bàn, thò tay qua véo đùi Hoa Cẩm một cái.
Hoa Cẩm giật mình một cái, đau đến đỏ tròng mắt, thốt ra theo bản năng: “Đúng vậy, chị nói rất đúng.”
Lúc này Vân Thi Thi mới buông tay ra, xụ mặt lại.
Hoa Cẩm đau đớn nước mắt sắp chảy ra, lập tức dùng tay xoa xoa chỗ cô vừa véo, trong lòng lệ rơi đầy mặt.
Trong lòng bé cưng khổ sở, nhưng mà bé cưng không nói.
Sao Mộ Nhã Triết lại không nhìn ra chút mờ ám của Vân Thi Thi, anh cố ý không phá hủy, trong mắt là bí hiểm, hơi nhếch môi, “Hả…?”
Hoa Cẩm cười cười, “Không biết vì sao, nửa đêm em tỉnh lại, rất muốn ăn kem. Nhưng mà một người đi ra ngoài ăn, rất nhàm chán, mới lôi kéo chị đi cùng em.”
“Cho nên…” Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, “Cậu cũng mang thai rồi sao?”
Cục diện lại cực kỳ xấu hổ lần nữa.
Sợ nhất cái gì?
Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.
Hoa Cẩm bất an ngồi thẳng người, sờ sờ cái bụng, cười gượng, “Chắc là vậy? Ha ha! Anh rể cười lạnh rất là lạnh đó…”
Ánh mắt cũng rất lạnh.