“Sao lại thế này?”
Vương Xuyên Đức đi vào phòng bao, giữa một đám người đang đứng lộn xộn thì nhìn thấy một người đàn ông ngồi yên ở giữa, dáng vẻ nghiêm túc lạnh nhạt, sắc mặt âm trầm, chỉ chăm chú ngắm nghía chiếc ly đế cao trong tay, không hề quan tâm tới bất kỳ ai khác.
Trong lòng ông liền cảm thấy không vui.
Cao Nam được Tiếu Tuyết dìu đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn thấy Vương Xuyên Đức, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
“Ơ... Cậu họ...” Cao Nam sửng sốt.
Cậu họ?
Cách xưng hô của Cao Nam lập tức khiến tất cả mọi người ở đây đều ngây ra.
Đặc biệt là Đỗ Gia Ngạn, anh ta mở to cả hai mắt, vẻ mặt lập tức tỏ vẻ không vui: “A! Chắc chắn là anh nhận nhầm người rồi! Tôi nói cho anh biết, vị này chính là tổng giám đốc Vương của Vạn Kha, anh cũng đừng có chột mắt mà nhận là họ hàng!”
“...” Cao Nam lạnh lùng nhìn anh ta, mặc kệ anh ta mà đi tới trước mặt Vương Xuyên Đức.
Đỗ Gia Ngạn đang muốn ngăn cản anh ta thì lại thấy sắc mặt Vương Xuyên Đức thay đổi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cao Nam, sao cháu lại ở đây?”
Vương Xuyên Đức vừa mở miệng, lập tức khiến cho Đỗ Gia Ngạn kinh hãi đến mức chân cũng mềm nhũn, cả người cứng ngắc tại chỗ, biểu cảm nghẹn họng trân trối nhìn rất buồn cười.
Cái gì?
Tại sao bạn trai của Tiếu Tuyết lại gọi giám đốc Vương là cậu họ?
Vấn đề là, Vương Xuyên Đức quả thật là cậu họ của anh ta?
Khoan đã...
Bạn trai của Tiếu Tuyết tên là Cao Nam?
Mà ở bên cạnh, Hoàng Lệ Lệ cũng bị tình cảnh này khiến cho mất hết hồn vía.
Sau khi Cao Nam đi vào, toàn bộ sự chú ý của cô ta đều tập trung trên người Vân Thi Thi, vì vậy cô ta cũng không hề quan tâm bạn trai của Tiếu Tuyết có thân phận hay lai lịch như thế nào.
Nhưng mà... Cao Nam này vậy mà lại là họ hàng thân thích của tổng giám đốc Vương?
Trong lòng Hoàng Lệ Lệ lo sợ bất an.
Nghĩ đến vừa rồi cô ta đắc tội Cao Nam, mà người này dường như có lai lịch không hề đơn giản, sau này có thể sẽ tính sổ cô ta không?
Càng nghĩ, Hoàng Lệ Lệ lại càng lo lắng không yên, lo sợ nhìn về phía Đỗ Gia Ngạn, thấy mặt anh ta cũng trắng bệch.
“Bạn gái cháu tham gia họp lớp, cháu đi cùng cô ấy.”
Cao Nam giải thích.
Trên mặt Vương Xuyên Đức không có biểu cảm gì, chỉ là sắc mặt đã dịu hơn một chút so với lúc nãy đứng trước mặt Đỗ Gia Ngạn.
Lại nói đến quan hệ giữa Vương Xuyên Đức và Cao Nam, Cao Nam phải gọi ông một tiếng “cậu họ” là bởi vì Vương Xuyên Đức là cháu của ông ngoại Cao Nam. Mẹ của Cao Nam gọi ông là anh họ.
Trước kia Vương Xuyên Đức đi theo con đường chính trị, sau đó lại lui xuống đầu tư vào kinh doanh, dựa vào mối quan hệ rộng rãi nên việc làm ăn thuận lợi, thành lập Vạn Kha, sau đó sản nghiệp và địa vị cũng tăng lên, tiếng tăm lừng lẫy.
Đối với đứa cháu họ này, trước giờ ông vẫn luôn tiếc rèn sắt không thành thép*, vốn là muốn nhân lúc Cao Nam còn trẻ mà đưa anh ta vào quân đội mài dũa, chỉ tiếc mẹ Cao Nam quá nuông chiều con trai, không chịu thuận theo đề nghị của Vương Xuyên Đức, dù sao cũng chỉ có một đứa con trai như vậy, làm sao bà có thể để nó vào quân đội chịu khổ?
* chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: xuất phát từ lòng quan tâm nên có yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn
Vương Xuyên Đức cũng vì thế mà từ bỏ ý định.
Đối với Cao Nam, Vương Xuyên Đức luôn rất nghiêm khắc, bởi vậy dù ở trước mặt mọi người, ông nói chuyện với Cao Nam cũng có vẻ mặt rất nghiêm trang, lời nói cũng rất nghiêm nghị.
“Đây là có chuyện gì?”
Vương Xuyên Đức nhìn cảnh tượng bừa bãi trong phòng bao, lớn tiếng hỏi.
Cao Nam lườm Đỗ Gia Ngạn và Hoàng Lệ Lệ một cái, cũng không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa chuyện này truyền ra ngoài cũng chẳng tốt đẹp gì.
Con cháu một gia đình có danh tiếng như nhà họ Cao lại đi đánh nhau với con trai một nhà giàu mới nổi, loại tin đồn này lan truyền ra ngoài thì rất khó nghe.
Vì thế anh ta nói: “Ừm... Chỉ là hiểu lầm thôi ạ!”
“Đúng đúng đúng! Tổng giám đốc Vương, tôi và anh Cao chỉ là hiểu lầm một chút thôi!” Đỗ Gia Ngạn lập tức cúi đầu khom lưng phụ họa theo, lập tức phủi sạch trách nhiệm.