Tuấn nhan hoàn mỹ của Mộ Nhã Triết mập mờ xích lại gần, môi mỏng nhẹ nhàng che đi khóe môi cô, hơi thở xen chút mùi thuốc hòa quyện giữa răng và môi, mê lấy hương thơm đặc biệt từ anh, thấm vào ruột gan.
Vân Thi Thi khẽ giật mình, đôi mắt đột nhiên trợn to, không thể tin nhíu lông mày.
Mộ Nhã Triết bất mãn che kín mắt cô, nhẹ nhàng rủ tầm mắt xuống, hôn dịu dàng trằn trọc, dịu dàng đến thâm tình, để lòng của cô, trong lúc nhất thời, không khỏi nhảy như sấm.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng đổ xuống, ánh sao nhiều màu, lộ ra ánh sáng, trên mặt của anh giống như dát lên một tầng ánh trăng, càng nổi bật da thịt như ngọc.
Xuyên qua khe hở, Vân Thi Thi cẩn thận mở mắt ra, tuấn nhan Mộ Nhã Triết đẹp đẽ như ẩn như hiện.
Bánh xe từ từ xoay tròn, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mộ Nhã Triết giam cầm cô trước ngực, một tay nâng cằm cô, một tay vuốt ve làn tóc mềm mại bên cạnh mặt cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng sâm nhập khóe miệng, lướt qua hàm răng cô, đầu lưỡi tiếp xúc như có như không.
Gương mặt Vân Thi Thi nhất thời nổi lên một tầng đỏ ửng, hai tay đặt trước ngực bất an xoắn lại.
Giống như có chút khẩn trương.
Cô bỗng nhiên cảm giác...
Tình tiết trước mắt, vô cùng quen thuộc, giống như gặp qua ở đâu?
Vân Thi Thi có chút tâm tư rối loạn, nhưng lại nhất thời không thể nói, là lạ ở chỗ nào.
Mộ Nhã Triết nắm lấy cổ tay cô tính an ủi, chậm rãi di chuyển tới hông mình, thế là, cô liền thuận theo ôm lấy hông anh, mười ngón đan xen, đốt ngón tay lại khẩn trương trắng bệch.
Bầu trời bỗng nhiên bắn lên một chùm pháo hoa, nở rộ chói lọi.
Mộ Nhã Triết ngẩng đầu lên, Vân Thi Thi xấu hổ cúi đầu, gắt gao cắn cánh môi.
Anh mỉm cười nâng cằm cô lên, rời môi cô khẽ nói:
“Thi Thi, gả cho anh nhé?”
Giọng Mộ Nhã Triết hơi trầm xuống, chậm rãi phun ra mấy chữ, dịu dàng nhìn mặt cô.
—— Thi Thi, gả cho anh...
Năm chữ này, lấy giọng nói thuần hậu từ tính của anh nói ra, dễ nghe như thế.
Bàn tay của anh năm lấy tay cô, ngay sau đó, có một thứ lạnh buốt luôn vào ngón áp út của cô.
Trong lòng Vân Thi Thi bỗng nhiên “Lộp bộp” một chút, đôi mắt trợn to...
Anh đột nhiên xuất hiện cầu hôn, lại để cho cô có chút trở tay không kịp.
Đến mức câu nói sau của Mộ Nhã Triết, khiến trong đầu cô như có cái gì nổ tung, trắng xóa một mảng, máu như bay lên mây.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên.
Không hề phòng bị, cô bị ngạc nhiên từ trên trời giáng xuống, kinh ngạc ngây ngẩn cả người!
“Gả cho anh, được không?”
Khóe môi Mộ Nhã Triết phác hoạ, mang theo một độ cong cưng chiều.
“Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, có được hay không?”
“... Mộ...”
“Xuỵt!”
Anh ngừng tiếng nói của cô: “Hãy nghe anh nói hết.”
Vân Thi Thi nhấp môi, hơi ngưng thần, lại nghi hoặc sau đó anh sẽ nói gì.
“Anh thề —— “
Mộ Nhã Triết hít sâu một hơi, cúi đầu, chống lên chóp mũi cô, thân mật cọ xát, lại mở mắt ra lần nữa, ánh mắt thâm thúy.
“Anh sẽ dùng tính mạng của anh, sủng ái em, bảo vệ em!”
Môi đỏ của Vân Thi Thi có chút run lên một chút, lại có chút không tự chủ, sắp bị anh chọc khóc!
“Anh sẽ sủng em cả đời, em nguyện ý vĩnh viễn làm công chúa nhỏ của anh chứ?”
Phía sau, một chùm pháo hoa bắn lên, lan tràn ở trên bầu trời chói lọi.
Mộ Nhã Triết ưu nhã nâng tay của cô lên, ánh mắt Vân Thi Thi rơi vào ngón vô danh của mình.
Trên ngón vô danh, chẳng biết lúc nào, có thêm một chiếc nhẫn kim cương.