Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1237: Chương 1237: Cậu Không Thể Vứt Bỏ Em Mình!




Cô ấy gắt gao bóp lấy cổ của nó, tách hàm răng nó ra, dùng sức vặn một cái, uốn éo.

Sài Lang kêu rên một tiếng, giãy dụa thối lui khỏi người cô.

Lisa thở gấp đứng lên, từ hông rút ra một thanh đao, cảnh giác nhìn lướt qua bầy sói đang vây quanh cô ấy.

Một con Sài Lang đứng đầu bầy sói bỗng nhiên nhào về phía cô ấy.

Cô trở tay cầm đao, hung hăng vung lên, bỗng nhiên xuyên thấu cổ họng của nó!

Có lẽ là màn này đủ lực uy hiếp, bầy sói sau lưng lại bị động tác mạnh của cô hù ngã, nhao nhao lui về phía sau mấy bước, cặp mắt chuyển hồng, lại tăng thêm mấy phần sợ hãi.

Lisa đi qua, đem đầu sói bị cô ấy đâm xuyên thấu cổ họng giữ lại, đao trong tay giơ lên cao, một đao chặt đứt đầu của nó.

Ngay sau đó, một chân đem đầu của nó đá vào trong bầy sói.

Trong bầy sói nhao nhao phát ra một tiếng kêu rên bi thương mà kinh hãi.

Đầu Sài Lang này là thủ lĩnh của bọn chúng, bây giờ quần long thất thủ(*), chúng tất nhiên đã mất đi ý chí chiến đấu, lát sau, liền tan tác như ong vỡ tổ rồi.

(*): Bầy rồng mất đi con đầu đàn.

Lisa đi đến miệng hang động, giơ đèn trong tay lên, dò xét bên trong một chút.

Trong hố, u ám lạnh lẽo.

Hữu Hữu chật vật ngẩng đầu, chống hai tay, tìm tòi bốn phía, nhưng mà chỉ nghe một tiếng “Két”, trên cánh tay truyền đến một trận đau nhức tê tim liệt phổi.

Cậu nhất thời đau đến mặt mũi trong nháy mắt bắt đầu nhăn nhó, kêu rên vài tiếng, cố sức mà rút cánh tay ra, nhưng đã bị một cái bắt thú kẹp vào.

Vật sắc nhọn cắn nát da thịt của cậu, nhưng may là cái kẹp bắt thú này cũng không lớn, vết thương cũng không quá nghiêm trọng.

Hữu Hữu hít vài ngụm khí lạnh, một cái tay khác trong bóng đêm tìm tòi, cuối cùng mò tới một cái tay lạnh như băng.

Cậu liền tranh thủ gỡ cỏ khô chồng chất ra, cố sức đem Mộ Dịch Thần đỡ lên.

Lúc Hữu Hữu vừa rơi vào hố, bởi vì chân đạp mà rơi vào, bởi vậy, thân thể rơi xuống đất trước.

Mặt đất của cái hố bao trùm một tầng cỏ khô thật dày, bởi vậy ngoại trừ trên than sứt mẻ một chút, cũng không có gì trở ngại.

Trong khoảnh khắc Mộ Dịch Thần vừa ngã vào hố này, bởi vì bản năng kéo cánh tay Hữu Hữu, đầu hướng xuống, lúc rơi xuống trán va vào vách đá, bởi vậy thần chí lại có chút ngơ ngơ ngác ngác.

Đèn pin cầm tay chiếu sáng xuống dưới.

Hữu Hữu ngẩng đầu, đã thấy Lisa hỏi thăm: “Thế nào?”

“Tôi không sao!”

Cậu quay đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Mộ Dịch Thần: “Anh, anh? Anh thế nào?”

Mộ Dịch Thần chậm rãi mở to mắt: “ Ai” một tiếng, xoa nhẹ chỗ đau vừa rồi bị đụng trúng, lại sờ đến một vết máu sền sệt.

Đầu bị đập, rướm máu.

Trong đau đớn, Mộ Dịch Thần thanh tỉnh một chút.

Hữu Hữu cả giận nói: “Anh điên rồi sao? Không biết như vậy sẽ rất nguy hiểm?”

“Ừm?”

“Đần độn! Anh sao lại không buông tay?”

Hữu Hữu khó thở.

Mộ Dịch Thần giật mình, cũng rất nhanh nhận ra hàm nghĩa bên trong lời cậu nói.

Trong khoảnh khắc Hữu Hữu rơi xuống bẫy rập, Mộ Dịch Thần rõ ràng có cơ hội buông tay, lại gắt gao nắm chặt tay cậu, một chút cũng không buông ra.

Anh ấy là đần độn sao?

Không biết như vậy, anh ấy sẽ nguy hiểm hơn so với cậu sao!?

Mộ Dịch Thần lại không nghĩ nhiều như vậy, cơ hồ là phản ứng theo bản năng, chỉ nghĩ, bất luận sống chết, đều phải bảo vệ em trai đến một khắc cuối cùng mới thôi!

Cậu không thể vứt bỏ em mình!

Lisa hướng phía dưới hỏi thăm: “Chuyện gì xảy ra? Bị thương sao?”

“Ừm, bị thương nhẹ.”

Hữu Hữu cắn răng, cố gắng muốn đẩy kẹp bắt thú ra, nhưng mà kẹp rất chặt, hơn nữa, cánh tay kia của cậu đã không có khí lực làm bất cứ gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.