Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 404: Chương 404: Cậu nhóc bị thất sủng (1)




Cha sẽ không thích quỷ nói dối này chứ!

Nghĩ như vậy, lại nghe thấy Mộ Nhã Triết nói: “Ừ, chú cũng thích Ân Hi nhất!”

Tiểu Dịch Thần quả thực bị chọc đến muốn giận sôi lên!

Thích Ân Hi nhất?

Gì cơ?

Vậy cậu là cái gì?

Cha thích con nhóc kia nhất, vậy còn cậu?

Cha không thương cậu sao?

Trong lòng cậu nhóc tủi thân, đau khổ nói tuột ra: “Cha thích Ân Hi nhất, vậy còn con? Còn con thì sao?”

“Haha, anh Mộ, anh xem, Tiểu Dịch Thần cũng biết ghen nha.” Tống Ân Nhã cười, ngồi xuốm xuống, dỗ dành cậu: “Tiểu Dịch Thần ngoan, dì cũng thích con nhất!”

Tiểu Dịch Thần bĩu bĩu môi, hiển nhiên không muốn đón nhận sự lấy lòng của cô ta, chui ra sau lưng Mộ Nhã Triết: “Nhưng con không thích dì.”

Mộ Nhã Triết hơi khó xử: “Dịch Thần ngoan, con là anh, nên nhường em một chút.”

Tống Ân Hi nhỏ hơn Tiểu Dịch Thần một tuổi, bởi vậy tốt xấu gì cũng phải gọi cậu một tiếng anh.

Điều này cậu hiểu, nhưng nhìn con nhóc ngoe nguẩy trong lòng cha dương dương đắc ý, Tiểu Dịch Thần không thể hào phóng nổi.

Nhưng cha đã lên tiếng, cũng phải cho cha chút thể diện đúng không?

Vì vậy, cực kì không tình nguyện, cậu nhóc khẽ gật đầu, thỏa hiệp với Mộ Nhã Triết.

Tống Ân Nhã cười nói: “Anh Mộ, hôm nay sao rảnh rỗi vậy, chắc là muốn dẫn Dịch Thần ra ngoài chơi ạ?”

“Đưa nó đi chơi sinh nhật.” Mộ Nhã Triết lời ít ý nhiều nói, trong giọng điệu có sự kiên nhẫn hiếm thấy!

Đối với phụ nữ, từ trước đến nay anh vốn không có sự nhẫn nại.

Nhưng Tống Ân Nhã lại là ngoại lệ.

Đơn giản vì đây là cô em họ anh quý mến nhất.

“Ôi, vậy chúc Tiểu Dịch Thần sinh nhật vui vẻ nha! Do gặp gỡ đột ngột quá, không kịp chuẩn bị quà cho bảo bối!”

Tống Ân Nhã cười, chúc một câu mừng sinh nhật hời hợt, nghe cũng có chút thành ý, nhưng chẳng qua là chút tỏ vẻ bên ngoài thôi, Tiểu Dịch Thần nghe mà thấy lúng túng.

Chợt thấy cô ta bảo: “Thực sự là khéo, nếu đã gặp nhau, chi bằng cùng đi chơi với nhau được không? Đi chơi cùng nhau rất thú vị đó.”

“Ân Hi muốn chơi với chú Mộ! Chú Mộ, chú Mộ, chú Mộ...”

Tống Ân Hi trong lòng không ngừng mè nheo, mặt mày hớn hở quơ tay, trình độ ỷ lại Mộ Nhã Triết không cần phải bàn.

Mộ Nhã Triết khẽ gật đầu, vươn tay nhéo mũi Tống Ân Hi, coi như đồng ý!

Trên thực tế, so với con trai, anh càng thích con gái hơn.

Đàn ông mà, luôn thích có một cô công chúa nhỏ để nâng niu trong lòng bàn tay, thích cô bé thẹn thùng đáng yêu làm nũng, đối với Tống Ân Hi, anh đối xử như nửa con ruột!

Tống Ân Hi lập tức hoan hô một tiếng, đôi mắt cong lên thành hai vầng trăng, vô cùng dễ thương, ồn ào trong ngực anh, nhìn hòa thuận ấm áp.

Tống Ân Nhã ở bên cạnh nhìn thấy cũng cười nhẹ, hoàn toàn quên mất Tiểu Dịch Thần, mắng yêu: “Ân Hi, em đừng làm rộn, mau xuống đi, sao lại bắt chú Mộ ôm em?”

Tuy nói vậy nhưng không hề vươn tay, không có ý muốn đón lấy đứa bé từ trong lòng Mộ Nhã Triết.

Bức tranh này đập vào trong mắt Tiểu Dịch Thần, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như một nhà ba người đang ấm cúng dạo chơi trong công viên, cười cười nói nói!

Mà cậu, như thể một người ngoài cuộc!

“Cha...”

Tiểu Dịch Thần vẻ mặt oán niệm mở miệng, lời còn chưa nói hết, chợt Tống Ân Nhã “A” một tiếng, nhìn hai tấm vé khách quý trong tay Mộ Nhã Triết, đôi mắt mở to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.