Mộ Nhã Triết nhã nhặn nói, dừng một chút, cất giọng rất nhẹ: “Cô nói là ý này phải không?”
Anh vừa dứt lời, cô giáo Viên đã đỏ hồng cả mặt, vô cùng hổ thẹn.
“Cha của Hữu Hữu, anh nên biết, tôi không phải là có ác ý gì! Đây... Đây còn không phải là vì nghĩ cho anh sao? Nếu đến lúc đó mẹ Lâm Phong gọi cha Lâm Phong tới, chỉ sợ không khống chế được tình thế.”
Hữu Hữu không hề biến sắc nhìn thoáng qua cô giáo Viên.
Vừa rồi cậu vẫn cho rằng đây là một giáo viên chính trực.
Thật sự đã nhìn nhầm rồi.
Cậu kiên quyết không giải thích.
Nếu như bắt buộc phải giải thích, nhận sai rồi xin lỗi thì phải là Lâm Phong xin lỗi cậu trước mới đúng!
Đây là nguyên tắc cơ bản!
Mộ Nhã Triết không hề cho rằng cô giáo Viên nói như vậy là thật lòng muốn tốt cho Hữu Hữu.
Tam quan* méo mó!
* Tam quan gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Chẳng lẽ, cô ta cho rằng nói như vậy là một cách giáo dục tốt cho trẻ con sao?
Làm điều sai trái, tức là muốn thừa nhận cái sai.
Vậy không phải là nói, nhà ai có bối cảnh tốt một chút, cha mẹ có thủ đoạn một cút, như thế là có thể xưng thần xưng thánh bắt người khác cúi đầu sao?
Nào có đạo lý như vậy chứ!
Bởi vậy, Mộ Nhã Triết nhíu mày, lạnh giọng: “Thằng nhóc còn nhỏ, tới trường là để học tập, tôi hy vọng sự giáo dục mà nó được tiếp thu ít nhất cũng phải là tam quan đoan chính. Những lời cô giáo Viên vừa nói e là khiến người ta phải thất vọng rồi.”
“Cha của Hữu Hữu à, mong anh đừng hiểu lầm! Tôi là thật lòng thích Hữu Hữu, suy nghĩ cho các anh nên mới nói như vậy...”
Mộ Nhã Triết ngắt lời cô ta: “Cái sự suy xét này của cô không cần thiết rồi!”
“Ấy...”
Trên mặt cô giáo Viên lộ ra vẻ chán nản.
Hữu Hữu cũng nói: “Cô Viên à, em không làm sai cái gì, tại sao bắt em phải xin lỗi? Là Lâm Phong ra tay trước, em chỉ tự vệ đúng đắn, vết thương trên trán cậu ta cũng không phải do em gây ra, vậy tại sao lại bắt em cúi đầu nhận lỗi trước?”
“Hữu Hữu!”
Cô giáo Viên thật sự có chút bất đắc dĩ.
“Vậy Lâm Phong vô duyên vô cớ đánh em sao? Cô nghe các bạn trong lớp nói, là bởi vì em nói lời nặng nề, kích thích Lâm Phong, cho nên em ấy mới không kiềm chế được cơn giận mà ra tay đánh em! Em không nên mắng chửi em ấy, chọc cho em ấy giận!”
“Em không có mắng chửi cậu ta.”
Hữu Hữu vô tội nói, biểu cảm rất hiền lành.
Cậu chẳng qua chỉ nói mấy câu hơi độc ác một chút, Lâm Phong thẹn quá thành giận nên mới ra tay.
Nói tới đây, Mộ Nhã Triết chú ý đến trọng điểm: “Tại sao bọn con lại nảy sinh xung đột?”
Hữu Hữu lại bỗng nhiên nhếch môi, không chịu mở miệng.
“Cậu ta vô duyên vô cớ, tự dưng gây chuyện!”
Mộ Nhã Triết ôm lấy vai cậu, dẫn dắt từng bước: “Nói cho cha biết, có được không? Rốt cuộc là vì sao?”
“Được rồi! Nói cho cha biết vậy!” Hữu Hữu bất đắc dĩ hít sâu một hơi, lúc này mới nói: “Bởi vì cậu ta nói năng bừa bãi, sỉ nhục mẹ con.”
Vốn dĩ Hữu Hữu dùng lời nói ác độc để chỉ trích Lâm Phong, là bởi vì Lâm Phong nói năng lỗ mãng trước.
Lúc còn ở trường mẫu giáo, Hữu Hữu và Lâm Phong cũng là bạn cùng lớp.
Khi đó, Lâm Phong đã nhìn Hữu Hữu không vừa mắt rồi.
Ở trong lớp, cho dù là bạn học nam hay bạn học nữ đều thích chơi cùng Hữu Hữu, cứ bu quanh cậu nhóc, cả ngày í ới tên “Hữu Hữu“.
Thế nhưng không có ai muốn chơi cùng Lâm Phong.
Lâm Phong ở nhà đã được nuông chiều thành thói, bởi vậy tính cách vô cùng ngạo mạn, lại thêm thể trạng cường tráng, rất nhiều đứa trẻ kính sợ nhưng không dám bước đến gần cậu ta.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hữu Hữu và Lâm Phong đánh nhau, lúc trước ở trường mầm non hai đứa nhóc đã từng động tay động chân, chỉ là khi đó Hữu Hữu không địch nổi Lâm Phong, bị đánh vài cú đã ngã nhào ra đất.