Cảm nhận được mẹ có chút gì đó khác thường, Hữu Hữu có chút lo lắng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Mẹ không sao đâu Hữu Hữu, con đừng lo lắng. Mẹ hứa, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, mẹ sẽ không để bất cứ một ai cướp đi con!”
Hữu Hữu nghe xong giật mình, mắt nhíu chặt lại, ánh mắt trở nên sắc bén thâm sâu khó lường, nhưng chỉ mấy giây sau, nó lại trở về vẻ ngây thơ hồn nhiên của một đứa trẻ, miệng mỉm cười nói.
“Mẹ nói gì vậy? Hữu Hữu là con của mẹ mà, là bảo bối của mẹ, mãi mãi con sẽ không rời xa mẹ đâu!”
Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng vui hẳn lên.
Hữu Hữu đúng là con trai bảo bối của cô, cô nâng mặt Hữu Hữu lên, hun hai cái thật mạnh vào hai má, sau đó cọ cọ vào người Hữu Hữu: “Bảo bối, mẹ yêu con chết mất thôi!”
“Mẹ à, mau vào nhà thôi!” Gió từ ngoài thổi vào trong nhà, Vân Thi Thi lạnh đến mức cái mũi cũng đỏ ửng cả lên, Hữu Hữu trách móc nhìn cô một cái, sau đó lấy đôi dép đi trong nhà trên kệ xuống, rồi dẫn cô vào nhà, đóng cửa lại.
Vân Thi Thi sau khi vào nhà, để giỏ lên sofa, cô nhìn thoáng qua quyển tạp chí trên bàn, chợt cô nhận ra gương mặt lạnh lùng của người đàn ông trên trang bìa kia chính là Mộ Nhã Triết, sắc mặt cô bỗng trắng bệch.
“Hữu Hữu, cái gì trên bàn vậy?”
“Dạ quyển tạp chí con mua trên đường.” Hữu Hữu mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh đi đến trước bàn, bỏ vào trong cặp sách.
Vân Thi Thi lúc này mới dịu giọng xuống: “Hữu Hữu, về sau con đừng mua mấy loại tạp chí đó nữa, giới giải trí loạn lắm, đó là thế giới không dành cho mẹ con mình, con hiểu chứ.”
Hữu Hữu nghe thế, không khỏi bật cười, sau đó xoay người vào bếp.
Tuy vẻ ngoài của cậu vẫn rất con nít, nhưng mọi hương vị cay đắng trong cuộc sống này cậu đều đã trải qua hết rồi.
Thế giới này dơ bẩn thế nào, cậu còn rõ hơn cả Vân Thi Thi.
Hữu Hữu dọn cơm xong, múc cho cô một bát cơm đầy, mang những món ăn mà cô thích nhất bày biện lên bàn, thật đúng là một đầu bếp tài ba, hoàn hảo không thể chê vào đâu được.
Vân Thi Thi thoải mái ngồi hưởng thụ sự chăm sóc của con trai mình, trong lòng hạnh phúc đến tim muốn nhảy ra ngoài.
“Mẹ, ăn cơm thôi!”
Vân Thi Thi cầm bát cơm lên, ăn ngấu nghiến.
Hữu Hữu lén nhìn cô một cái, ánh mắt có chút xem thường, cái cách ăn uống này của cô, nếu người ngoài nhìn được chắc xách dép bỏ chạy hết. Nghĩ lại thì khi đi tiếp khách cô luôn mang bộ dạng thục nữ đoan trang, thế nhưng ở trước mặt cậu lại thế này đây…
“Mẹ, thục nữ một chút nào, ăn cơm phải từ tốn thôi! Cứ ăn từ từ thôi mẹ, nhai kĩ nuốt chậm nha!”
Vân Thi Thi cũng không nói gì, dù sao đây là đang ở nhà, mấy cái quy tắc đó để ý làm gì? “Đang ở nhà mà Hữu Hữu, mấy cái đó đừng quá để tâm.”
Hữu Hữu 4 tuổi học nấu cơm, cậu học rất nhanh, còn giỏi nữa, về sau chỉ cần nhìn thực đơn, cậu có thể nấu bất cứ món gì.
Còn bây giờ, cậu còn biết cách kết hợp giữa hương vị phương Tây và Trung Quốc lại với nhau, cậu chẳng khác gì một đầu bếp tài ba xếp hạng năm sao cả.
Điều này cũng khiến cô lo lắng đôi chút, Hữu Hữu thật sự quá xuất xắc.
Nói theo một cách khác, trên phương diện dạy dỗ con cái, cô là một người mẹ thành công.
Theo một phương diện khác, cô ở nhà chẳng động tay động chân việc gì, nhà cửa vẫn sạch sẽ ngăn nắp, cô lại chẳng dạy Hữu Hữu cái gì, đều do cậu tự tìm tòi mà học lấy. Cuối cùng, cô thật đúng là một người mẹ thất bại…
Hữu Hữu ngồi bên cạnh nhìn cô không nói gì, chỉ yên lặng ngồi đó, bỗng nhiên sau đó tay chống cằm dưới, ngồi ngạo nghễ trước mặt cô, nở nụ cười.
“Mẹ, Hữu Hữu có thể hỏi mẹ một chuyện được không?”
Vân Thi Thi cũng không nghĩ nhiều, bới thêm một bát cơm mới, hỏi: “Sao? Con muốn hỏi mẹ chuyện gì?”
Hữu Hữu mỉm cười: “Cha con là ai…?”
Câu hỏi còn chưa nói xong, Vân Thi Thi đã bị nghẹn, sắc mặt đỏ bừng. Hữu Hữu cười, sau đó múc chén canh để trước mặt cô, nhẹ vỗ lưng cô.