“Chỉ là xử lý thôi mà, không có ý nghĩa.”
Mộ Nhã Triết oán thầm một lúc lâu, bỗng nhiên, khóe môi giương lên: “Con ngoan, có phải đang nghĩ đến nên dùng thủ đoạn xấu xa gì không?”
Hữu Hữu trầm tư suy nghĩ thật lâu, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, cười xấu xa.
Mộ Dịch Thần đứng bên cạnh nhìn, không hiểu tại sao sống lưng lại thấy lạnh ngắt.
“Cha, cha có biết không, có một câu gọi là - - người nói dối sẽ phải nuốt một nghìn cây kim*.”
* Người nói dối sẽ phải nuốt một nghìn cây kim: một câu trong bài hát “Nói dối” của Lâm Hựu Gia, có ý rằng việc nói dối cũng khiến bản thân phải đau đớn, không chỉ lừa người khác mà còn làm hại mình.
...
Bóng đêm bao phủ.
Bên trong căn phòng ngủ rộng lớn ở biệt thự truyền đến tiếng thở gấp của đôi nam nữ đang chơi đùa vui vẻ, giằng co thật lâu, rốt cuộc ngừng chiến đấu.
Sau nửa giờ, cửa phòng mở ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp đi ra, tuy quần áo gọn gàng nhưng đầu tóc hỗn độn đã nói rõ vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu kịch liệt.
Cao Nam từ trong phòng tắm đi ra, tựa vào bên cạnh cửa, nhìn bóng lưng đang ngồi trang điểm, nhíu mày: “Chuẩn bị đi?”
“Ừm! Trời không còn sớm rồi.”
“Anh đưa em đi.”
“Không cần, em tự lái xe.” Người phụ nữ ngoái đầu cười, xoay xoay chìa khoá trong tay, chiếc Audi R8 này mấy ngày trước Cao Nam đưa cho cô ta làm quà sinh nhật.
Cao Nam cười, giữ lại lần nữa: “Ít nhất cũng uống với anh một chén rồi hẵng đi chứ.”
Người phụ nữ liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư của anh ta, hừ một tiếng: “Anh muốn em uống rượu để không thể lái xe, đêm nay liền ở lại chỗ này qua đêm hả?”
Cao Nam mỉm cười: “Sao, em không muốn?”
“Hôm nay thực sự không được.”
Cô ta nghiêm túc nói.
Sắc mặt Cao Nam nhanh chóng thâm trầm, biểu tình lạnh lùng, xem ra là đang hờn giận.
Người phụ nữ kia lập tức đi lên, lười biếng ôm lấy bờ vai của anh ta, làm nũng: “Đêm nay thật sự không được, em cùng với mấy người chị em hẹn nhau đánh bài, không thể thất hẹn được, ngày mai, tối ngày mai có được không?”
“Ngày mai không còn cơ hội nữa rồi! Sẽ có người phụ nữ khác khác thay thế em.”
Cao Nam lạnh lùng nói, giống như đang uy hiếp.
Cô ta kinh ngạc, ôm lấy bờ vai của anh ta, hôn anh ta: “Thân ái, đừng như vậy mà... Cũng đâu phải em không muốn. Em chỉ sợ lại giống như lần trước, bị đám chó săn tóm được thì sẽ bị nói là ở lại nơi này qua đêm, nhất định anh sẽ cảm thấy bị quấy nhiễu.”
Cao Nam không nói gì, coi như chấp nhận lý do mà cô ta thoái thác!
Cô ta hôn anh ta, sau đó lập tức rời đi.
Cao Nam cũng không mất hứng thú, chậm rãi đi tới trước quầy rượu, tiện tay cầm một chai rượu đỏ lâu năm chuẩn bị mở ra thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hắn hoài nghi nhíu mày, còn tưởng rằng cô ta nghĩ thông suốt, lại trở về tìm anh ta, vì thế lười nhác đi đến trước cửa, mở cửa ra, ngoài cửa lại không có một bóng người.
Anh ta chuẩn bị đóng cửa, lại bị một bàn tay nhỏ bé ngăn lại.
Cao Nam kinh ngạc, lập tức cúi đầu nhìn, thấy một đứa bé đứng ở cửa, mỉm cười vô cùng tao nhã.
“Chào chú, xin lỗi vì đã trễ như vậy mà còn quấy rầy.”
Cao Nam nhếch mi, vô cùng lạnh nhạt: “Cháu là ai?”
Anh ta vừa dứt lời, cửa bị Hữu Hữu đẩy ra thật rộng, Cao Nam thấy bên cạnh cậu nhóc còn một cậu nhóc khác cao hơn một chút, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng mà hơi thở trên người thì hoàn toàn trái ngược.
“...”